Ánh nắng len lỏi vào căn phòng màu trắng thuần khiết, rọi qua khung cửa sổ, trong căn phòng có một cô gái đẹp tựa thiên thần đang say giấc ngủ, do có ánh nắng nên làm khung cảnh trong căn phòng này thật lung linh, cô gái khẽ động đậy người, ngồi dậy dụi dụi mắt, vươn vai một cái rồi mỉm cười.
Cô bước vào làm vệ sinh cá nhân rồi mở cửa phòng mình bước ra ngoài, đi xuống nhà cô đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, mùi này làm bụng coi réo lên, cô lên tiếng:
" Con chào cha, con chào mẹ "
" Chào con, con gái yêu " - Thước Lam Vi nở nụ cười hiền dịu nhìn cô con gái.
" Chào con " - Lưu Đắc Thành lên tiếng nhưng mắt vẫn chăm chăm đọc báo
" Ủa mẹ, anh trai con đâu rồi? "
Ngó quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng anh trai cô đâu bèn hỏi mẹ.
" Anh con nó đi công tác rồi "
" Vâng "
" Thôi, chúng ta vào ăn nào "
Lưu Đắc Thành để tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy
" Dạ "
Thế là họ cùng bước vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rã, bỗng mẹ cô nhắc đến:
" Nguyệt Nguyệt à, ta muốn nói với con một việc "
" Vâng, mẹ nói đi ạ "
" Ta đã từng hứa với một người bạn rằng nếu hai ta sinh con gái thì hai đứa con gái sẽ là bạn thân của nhau, nhưng nếu là nam với nữ thì sẽ có hôn ước "
Nghe đến đây cô dừng đũa, cúi gầm mặt
" Con hiểu ý mẹ mà đúng chứ "
" Con...!Con....!Không muốn đâu mẹ "
" Mẹ đã hứa rồi với lại hôn ước cũng đã được định đoạt, con không đồng ý thì cũng vậy "
" Nhưng mẹ à...!"
" Mẹ không nói hai lời được, hai con rồi cũng sẽ yêu nhau thôi, con yêu à con đồng ý đi "
" Được rồi mẹ à, con đồng ý "
Bà mỉm