Bạch Thiên đứng đó nhìn cô, gương mặt cô trông mệt mỏi thấy rõ.
Cậu đi lại ôm cô vào lòng, cô bất ngờ trợn mắt, nói:
- Cậu...!Cậu đang làm gì vậy? - cô
- Nguyệt Nguyệt à, nếu anh ta không làm cậu hạnh phúc thì về với tớ, tớ sẽ cho cậu hạnh phúc - cậu
-....!- cô im lặng, cúi đầu xuống đất.
Cô biết, cô biết là Bạch Thiên có tình cảm với cô nhưng vốn dĩ cô và cậu chỉ là bạn mà thôi.
- Nguyệt Nguyệt à, được không? - cậu
- Tớ...!Tớ xin lỗi, tớ không thể - cô.
Rời khỏi vòng tay của Bạch Thiên, cô mỉm cười nhìn cậu rồi bước vào trong.
Từ đằng xa có con người đang tức giận khi nhìn thấy cô đang trong vòng tay của người khác: "Cô được lắm, đúng là loại đàn bà lăng loàn" (Yên: Câu này quen nhỉ ).
Cô đi lại chỗ nhỏ, thì thầm vào tai nhỏ: Tớ mệt rồi nên tớ về trước nhé ".
Nhỏ gật đầu cô ra bắt taxi về nhà.
Cứ mỗi lần nhắc đến Lãnh Gia là cô thật chỉ muốn thoát khỏi cái nơi đó mà thôi.
Tới Lãnh Gia, cô lặng lẽ bước lên phòng mình.
Đóng cửa, cô vào nhà tắm, nào ngờ trong lúc cô đang tắm thì có người nào đó mở cửa phòng cô bước vào.
Ngồi trên ghế sopha môi khẽ nhếch nụ cười, tắm xong cô ra ngoài, cô thở dài khi thấy anh ngồi đó, anh lên tiếng:
- Sao? Lúc nãy vui chứ? - anh
- Ý anh là gì? Tôi tự hỏi sao anh lại ở bên phòng tôi mà không ở bên phòng Hạ Giang để ân ái cùng cô ta - cô
- Đừng đổi chủ đề, trả tôi câu hỏi của tôi trước đã, lúc nãy khi được công tử họ Bạch tên Thiên đó ôm vào lòng cô vui chứ - anh cười khinh
- Bạch Thiên với tôi chỉ là bạn, chúng tôi không hề làm gì cả - cô
- Bạn à, bạn mà sao ôm nhau thắm thiết thế - anh
- Xin anh hãy giữ miệng anh lại đi, đừng bao giờ phán xét điều gì khi anh không biết sự thật sau nó - cô.
Tính cách của anh cô hiểu rất rõ mặc dù chỉ mới kết hôn với anh được ba tháng.
Anh là một người không bao giờ chấp nhận mình sai, anh lúc nào cũng tự cho là mình đúng nên khiến cô chán ghét cái tính cách đó.
Anh cười lạnh nhìn cô, cô gái này đúng là không như anh tưởng, lúc đầu thì không bao giờ cô gái này có thể cãi lí với anh nhiều đến như vậy.
- Tôi nói không đúng sao? Sau cái đêm đó cô lộ rõ bản chất của mình nhiều quá đấy - anh
- Bản chất thật? - cô
Anh không nói gì hừ lạnh rồi ra ngoài, cô cười nhạt ngồi xuống giường lắc đầu, cô tự an ủi bản thân mình, sẽ sớm thôi cô sẽ rời khỏi cái nơi này.
Nhưng nó có thành hiện thật hay không, cô lại thở dài lần nữa.
------------------------------------------------------
Sáng hôm sau...!
Cả đêm hôm qua cô không hề ngủ, cô không thể ngủ được dù chỉ là một chút.
Hôm nay cô rất mệt mỏi, đầu cô thấy hơi nhức lại còn gặp cái tiếng rên rỉ kia làm đầu cô còn nhức hơn, dường như muốn làm cô đau nên Hạ Giang cố tình rên lớn hơn mọi khi, cô bỏ ngoài tai những tiếng đó đi xuống dưới nhà, má Lâm thấy cô liền chào:
- Chào phu nhân, mời phu nhân ăn sáng - má Lâm
- Thôi má Lâm à, con nuốt không trôi đâu nên má Lâm đợi anh ấy với Hạ Giang xuống ăn đi ạ - cô
- Nhưng theo má Lâm thấy thì hôm nay cậu chủ xuống trễ hơn mọi ngày - má Lâm
- Bởi anh ấy đang tận hưởng hạnh phúc kia mà thì làm sao xuống được kia chứ - cô
Má Lâm thấy cô không vui liền biết mình lỡ lời, nhưng quả thật cậu chủ quá đáng lắm, sao lại có thể bỏ rơi vợ mình chỉ để lo cho tình nhân.
Có lẽ tiêu chí của anh rất lạ, tình nhân hơn vợ.
Một lúc sau anh cùng Hạ Giang bước xuống, nhìn sắc mặt của anh rất sảng khoái tim cô lại nhói, cười nhạt rồi cô bỏ ra ghế sopha ngồi, điện thoại cô reng lên:
- Alo - cô
- Nguyệt Nguyệt à, là tớ đây, cậu ra ngoài với tớ một chút được chứ - cậu
- Để làm gì? - cô
- Ừ thì là tớ có nột người bà rất thích nghe đàn piano nhưng tớ không thích chơi nên tớ nhờ cậu qua đàn một bản nhạc cho bà tớ nghe - cậu
- Được rồi - cô
- Chút tớ qua đón cậu - cậu
- Um - cô.
- Cậu