Cô thật sự rất thích Lí Huệ, bà bà thật rất hợp với cô, ngay cả sở thích cũng vậy, kể cả loại hoa cũng giống nhau.
Cô đi lại chỗ Lí Huệ trò chuyện cùng với bà, Bạch Thiên nhìn cô gái mình yêu mỉm cười, cậu bước ra ngoài nghe điện thoại, trông giọng điệu thì không vui khi nhìn thấy số hiện trên điện thoại:
- Nói đi - cậu
- Thưa lão đại, bên bang Lôi Thần đồng ý đã đồng ý lời khiêu chiến với chúng ta rồi ạ - thuộc hạ
- Tốt, cứ tiếp tục như vậy, tôi muốn chiến với họ vì họ đã làm tổn thương cô ấy - cậu.
Nói rồi, cậu cúp máy hừ lạnh rồi bước vào với cô và Lí Huệ.
- Cháu gái à, sao cháu lại biết bản MEMORY AND LOSS? - Lí Huệ
- Dạ là do mẹ cháu đã dạy cho cháu - cô
- Mẹ cháu cũng thích piano à? - Lí Huệ
- Dạ đúng vậy ạ - cô
- Um vậy sao cháu biết ta thích bản này? - Lí Huệ
- Cháu không biết nữa, cháu cũng thích bản này nên cháu đàn thôi ạ.
Mà bà cho cháu hỏi vì sao bà lại thích bản nhạc này ạ? - cô
- Là do ông ấy đã đàn bản này và cầu hôn ta.
Cháu biết không, từ khi còn nhỏ ta rất thích piano nhưng vì gia đình không cho phép nên ta không được học, ta rất thích bản nhạc này bởi nó nhẹ nhàng, dễ thấm lòng người, đã vậy ông ấy lại còn dùng nó để cầu hôn ta nên ta rất thích nó - Lí Huệ
- Vậy à, ông rất yêu bà nhỉ - cô
- Um - Lí Huệ.
Nói đến đây mặt cô xịu xuống, ước gì anh cũng yêu cô như vậy, cô đứng dậy tạm biệt bà rồi ra nói với cậu:
- Tớ phải về rồi - cô
- Được rồi tớ đưa cậu về - cậu
- Um - cô
Nói rồi cậu đưa cô về nhà, nhưng chỉ mới tới giữa đường XX thôi là cô đã xuống rồi, mặc cho cậu đòi đưa cô vào tận nhà nhưng cô không chịu, cô sợ anh sẽ làm hại đến cậu.
Cô đi vào nhà, thấy anh ngồi đó mặt lạnh, cô không màng quan tâm mà bỏ lên lầu, cô vừa bước lên một bậc cầu thang thì anh lên tiếng:
- Đi với cậu ta vui chứ? - anh
-....!- cô
- Vậy chứng tỏ là rất vui - anh.
Anh đứng dậy đi lại chỗ cô, cười lạnh nhìn cô
- Đã kết hôn rồi mà còn đi với trai, thật là không đứng đắn, tôi đã từng nghĩ mình đã sai khi nói cô nặng lời như vậy nhưng không ngờ cô lại như vậy - anh
- Như vậy là sao? Tôi không biết là anh nghĩ gì về tôi và Bạch Thiên nhưng tôi xin nhắc lại một lần nữa là tôi và cậu ấy không hề có bất kì quan hệ nào cả - cô
- Không có nhưng lại đi cùng xe, ở cùng chỗ - anh
- Anh thôi vô lí đi tôi không bao giờ như vậy.
Tôi không như anh, nghe rõ chưa? - cô
- Tôi như thế nào? - anh
- Anh là cái hạng người đê tiện nhất mà tôi từng gặp.
Đã có tình nhân rồi mà còn đồng ý hôn nhân, làm cho vợ mình đau khổ thì anh vui lắm.
Lúc nào cũng Hạ Giang này Hạ Giang nọ, tôi thì anh bỏ ở xó nào ấy.
Cái gì cô ta cũng đúng còn tôi thì lúc nào cũng sai.
Không lăng nhục tôi anh chịu không nổi à