Nhất định...!
Lúc này cánh cửa phòng mở ra liền kéo sự chú ý của cô và Bạch Thiên.
Đức Trí mang tâm trạng nặng nề vào phòng thấy hai con người một đứng một ngồi ở đó cũng chả có gì lạ, duy chỉ một điều đó là cô đi cùng khác không phải Lãnh Hàn, mà thôi cô ta muốn đi với ai đó là chuyện của cô ta không liên quan gì đến Đức Trí mình.
Tâm trạng não nề trái tim đau đớn nhìn người con gái mình yêu nằm đó Trí chỉ muốn nó tỉnh dậy đôi mắt trong veo ấy nhìn Trí môi khẽ mỉm cười nói: " Em không sao "
Lúc trước muốn nghe từ này rất dễ bây giờ lại khó hơn lên trời, nếu như không mù quáng vào tình yêu không thật ấy nếu như không buông những lời sỉ nhục nếu như biết mình yêu người con gái này sớm hơn thì mọi chuyện không xảy ra như bây giờ.
Cảnh tượng ngay trước mắt khiến cô nhói đau chẳng phải đây là...!Gạt bỏ cái cảnh tượng trong quá khứ ra khỏi đầu, cô lấy lại trạng thái bình tĩnh nói chuyện với Đức Trí.
" Anh đừng quá lo do mới phẫu thuật hôm qua nên hiện giờ Hạ Giang vẫn chưa thể tỉnh liền được, có lẽ cô ấy sẽ tỉnh lại thôi...!"
Hạ Giang có tỉnh lại hay không là chuyện cô không đoán trước được có lẽ cô ấy sẽ....!
" Chỉ có lẽ thôi đúng không? Tôi có lỗi rất nhiều với cô ấy kể từ lúc gặp cô ấy trong tôi liền có cảm giác muốn bảo vệ che chở cô ấy, tôi liền mang cô ấy về nhà nuôi nấng cô ấy, lúc đầu cô ấy, tôi cùng Nhược Uyển rất hòa thuận, Nhược Uyển không hề ghét bỏ cô ấy ngược lại còn rất thích.
Thế rồi khi Nhược Uyển rời bỏ thế gian rời bỏ tôi tôi dường như sụp đổ, dần dần lạnh nhạt với cô ấy không những vậy còn đem cô ấy ra lợi dụng cô ấy chỉ vì muốn trả thù.
Tôi nào biết từ sâu trong tiềm thức cô ấy đã có một vết thương không thể lành mà vì tôi nó càng sâu hơn.
Những lần tôi bắt cô ấy làm điều dơ bẩn ấy cô ấy đều ngoan ngoãn làm theo nhưng sau đó giọt nước mắt của cô ấy vô thức rơi.
Tôi khiến nỗi nhục trong tuổi thơ cô ấy càng hiện rõ chứ không phai mờ.
Những điều tôi đã làm thì liệu cô ấy có tha thứ cho tôi không? "
Đức Trí nắm lấy bàn tay Hạ Giang hôn nhẹ, đôi tay này từng xoa dịu nỗi đau khi Trí bị thương giờ đây lại đầy kim tiêm.
Gương mặt này trước đây hồng hào biết mấy giờ gầy gò xanh xao.
Nãy giờ cô im lặng nghe những lời thật tâm Đức Trí mà tâm can cô dậy sóng, Hạ Giang đã từng chịu đựng nhiều như vậy so với cô thì cô đã bằng một góc nào với Hạ Giang đâu kia chứ.
Cô không trả lời chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn thân thể càng ngày càng gầy đi ấy, bỗng nhiên lúc này Hạ Giang đột nhiên thở mạnh, Cô và Đức Trí hốt hoảng khi thấy nhịp thở Hạ Giang bất thường, cô nhìn lên máy điện tim thì bất ngờ nhịp tim Hạ Giang đang yếu dần, cô nhanh chóng chạy gọi bác sĩ.
Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng vào xem tình hình của nó, cô, Bạch Thiên và Đức Trí đứng đợi bên ngoài mà thấp thỏm lo lắng.
Bỗng dưng, nó được đưa đến phòng phẫu thuật, đèn màu đỏ bắt đầu