" Hạ Giang! Em mau tỉnh dậy cho anh "
Đức Trí cứ thế mà nắm lấy bàn tay dần lạnh của Hạ Giang, miệng thốt ra những lời cầu xin lẫn ra lệnh để Hạ Giang tỉnh dậy.
Giọt nước ấy lăn dài trên cánh tay đầy kiêm tiêm rồi lại bốc hơi hòa vào không khí.
Cô được Bạch Thiên vỗ về an ủi, tự hứa với lòng sẽ không khóc nữa nhưng...!Chẳng thể có lẽ cô không muốn không bao giờ mất đi một người giúp cô, bằng lòng bỏ đi mạng sống của mình vì người mình yêu.
" Hạ Giang em mau tỉnh dậy cho anh! Anh không cho em ngủ nữa, em không mau tỉnh dậy anh sẽ theo em đó, em tỉnh dậy cho anh "
Cơ thể nhỏ nhắn ấy vẫn không động đậy, làn da dần dần trắng bệch đôi môi tái nhợt không còn đỏ mọng nữa.
Lúc này tất cả như vô vọng, Hạ Giang đã rời bỏ cuộc sống, rời bỏ Đức Trí, không thể như vậy! Không, Trí không chấp nhận việc Hạ Giang rời bỏ, cảm giác mất đi người mình yêu rất đau khổ, Trí không muốn trải qua nó một lần nào nữa.
" Hạ Giang, anh xin em...!Tỉnh dậy đi "
Từ sâu trong tiềm thức, Hạ Giang bất giác nghe được tiếng gọi của ai đó:
" Từ bây giờ mình đã có thể thanh thản, không vướng bận gì cả! Nhưng...!Ai đang kêu mình thế nhỉ? " (*)
Tiếng gọi ấy kèm theo sự đau lòng khiến Hạ Giang chợt dừng lại, cảm giác day dứt này là gì? Tại sao mình lại không muốn đi thế này?
" Rốt cuộc giọng nói này...!Là ai? " (*)
" Hạ Giang! Anh không cho em đi, mau tỉnh dậy cho anh! "
" Đúng rồi! Là giọng nói này, mình...!Không thể đi, nhất định không thể đi " (*)
(*): Lời nói của Hạ Giang đấy ạ
Ngón tay Hạ Giang khẽ động đậy, Đức Trí trơ mắt lòng vui vẻ.
" Hạ Giang! "
Lúc này, cô ngước lên nhìn máy điện tim không còn đường thẳng nữa mà đã có nhịp tim trở lại rồi cô nhanh chóng chạy đi gọi Nhất Dương, bây giờ cô không thể tin ai ngoài Nhất Dương cả.
Đôi mắt Hạ Giang dần mở ra, người nó thấy đầu tiên là...!Đức Trí.
Sau khi được cô gọi đến Nhất Dương liền khám cho nó nhanh nhất có thể, khám xong Nhất Dương thở phào nhẹ nhõm.
" Cô ấy không sao rồi! Cô ấy cũng đã tỉnh nhưng vẫn chưa lấy lại ý thức chừng chút nữa sẽ bình thường "
" Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu "
Cô mỉm cười nhìn Nhất Dương.
" Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? "
" Tôi cũng đang thắc mắc, rõ ràng phẫu thuật rất thành công Hạ Giang cũng chả có vấn đề gì nhưng hôm nay lại bảo rằng nhiễm trùng hồi nãy nhịp tim Hạ Giang đã dừng nhưng may mắn giờ không sao rồi "
" Chắc chắn có kẻ nhúng tay vào chuyện này, chị dâu cứ yên tâm tôi sẽ tra ra kẻ nào làm chuyện độc ác này "
Nhất Dương chắc chắn nhìn cô.
" Ừm, cảm ơn cậu "
Nói rồi, Hạ Giang được đưa trở lại phòng dưỡng bệnh, đôi mắt Hạ Giang vẫn mở và dường như nó đã ý thức được đang diễn ra cái gì.
Cô cùng Bạch Thiên đến phòng dưỡng bệnh của Hạ Giang sau khi nói chuyện với Nhất Dương xong.
Nó nhìn Đức Trí bằng con mắt không cảm xúc làm như không biết người này là ai.
Cô kéo ghế ngồi kế bên Hạ Giang, hỏi:
" Cô thấy sao rồi Hạ Giang? "
Đôi môi hé nhưng