" A" Phương Lục Anh bất ngờ hét lên một cách đau đớn rồi ngã xuống. Máu từ bụng cô ta chảy xuống.
" A"
" Gϊếŧ người.."
" Có kẻ đã bắn súng.."
" Chạy mau.."
Mọi người hoảng loạn bỏ chạy, vì họ biết vết thương trên người cô gái là do súng gây ra, nhưng là ai gây ra thì họ không biết.
Lạnh Ngạo Thần nhìn Phương Thanh Nhã lo lắng hỏi
" Nhã nhi em không sao chứ? " anh sợ Nhã nhi sẽ hoảng sợ.
Phương Thanh Nhã lắc đầu tay cô ôm chặt anh và nói:
" Có Thần bên cạnh em sẽ không sợ" giọng nói của cô thể nghe thấy được sự ỷ lại. Nhiêu đây có là gì Phương Thanh Nhã cô từng thấy nhiều thấy đáng sợ hơn như vậy
Nhưng thấy Lãnh Ngạo Thần lo lắng cho cô như vậy, cô cảm thấy rất hạnh phúc vì lần này cô không chọn sai người.
Nghe được câu đó của Phương Thanh Nhã, Lãnh Ngạo Thần rất vui vì cô đã ỷ lại mình.
" Hai người còn ở đó tâm tình với nhau, mau gọi xe cấp cứu đi Anh nhi bị thương rồi" Trần Anh Tuấn tức giận quát anh không ngờ hai còn người trước mặt mình lại nhẫn tâm như vậy, họ không nhìn thấy Anh nhi đang bị thương à.
Phương Thanh Nhã nghe Trần Anh Tuấn nói liền nhìn Phương Lục Anh mặt trắng bệch, đau đớn nằm dưới đất lạnh lùng nói:
" Kệ cô ta liên quan gì đến tôi?"
Nghe Phương Thanh Nhã nói vậy Trần Anh Tuấn tức giận nói:
" Phương Thanh Nhã cô quá đáng lắm rồi dù gì Anh cũng là chị của cô"
Phương Thanh Nhã nghe chữ " chị của cô" liền tức giận cầm con dao trên bàn phóng vào mặt của Trần Anh Tuấn lạnh giọng nói:
" Mẹ tôi chỉ có một mình tôi vả lại tôi chưa bao giờ nhận cô ta là chị. Anh không gọi cấp cứu đưa chị ta đến bệnh viện, nếu để lâu mạng của chị ta sẽ không giữ được đâu."
Lạnh Ngạo Thần bất ngờ cầm tay Phương Thanh Nhã, anh đau lòng nói:
" Nhã nhi sau này em đừng phóng dao nữa, như vậy rất mỏi tay còn phải dùng lực nữa."
Phương Thanh Nhã đen mặt nói:
" Thần có phải là anh nuông chiều em hơi quá rồi không?"
Lãnh Ngạo Thần nghe cô