Ánh nắng chiếu vào cửa sổ rọi vào mặt cô làm cô thức giấc. Cô thức giật mình thức dậy "Chết rồi! Trễ học! " Cô vội vội vàng vàng chuẩn bị rồi chạy nhanh xuống lầu với tâm trạng sợ sệch,cô sợ mình sẽ bị ba chửi mắng.Khi chạy xuống lầu thì ba và mẹ cô đang ăn sáng, cô vừa bước xuống thì mẹ cô nói:"Xuống ăn sáng rồi đi học nè con "
"Dạ! "
Cô ngồi xuống bàn ăn sáng.Ăn xong, cô ngồi chờ Tử Tuyết xuống lầu để đi học nhưng còn 10 phút nữa là vào học mà Tử Tuyết chưa xuống lầu:
"Ba! Sao hôm nay Tử Tuyết xuống trễ vậy? Còn 10 phút nữa là vào học rồi đó ba!"
"Xin lỗi chị! Hôm nay em dậy trễ....tại tối hôm qua mệt quá nên... "
"Con gái ăn sáng đi rồi đi học "
"Dạ thôi ba! Nếu vậy sẽ làm chị trễ học."
"Trễ thì kệ nó! Có chân không tự đi, chờ con chi trễ rồi cằn nhằn "
"Ba......sao ba nói vậy với chị được "
Tử Tuyết nũng nịu tỏ ra ngây thơ vô tội.
"Thôi con! Để mẹ chở con đi học. Còn Tử Tuyết con ăn sáng đi rồi lát tới trường sau."
__Đến trường __
"Ê sao hôm nay cậu đi học trễ vậy? " Thuý Châu chạy lại khoát tay lên cổ cô
"À! Hôm nay mình dậy trễ "
"Thôi! Đi chơi bóng rổ với mình nào! " vừa nói xong Thuý Châu đã kéo Tử Nguyệt đi
"Này! Đi từ từ thôi... với lại mình không biết chơi bóng rổ "
"Yên tâm để mình lo! "
Trong lúc chơi bóng rổ Tử Nguyệt bị một chàng trai ném bóng vào rổ nhưng không may trúng vào đầu cô làm cô ngã xuống
"Ây! da "
"Này! Tử Nguyệt cậu có sao không? " Thuý Châu vọi vàng chạy lại đỡ cô lên
"Hông sao "
Tên ném bóng trúng vào đầu cô hắn ta là Bạch Huân Vũ là nhị thiếu gia nhà họ Bạch (Tập đoàn AFX).
"Này bạn gì đó! Cho...tớ xin....lỗi... "
"Này ném trúng rồi xin lỗi dậy á hả?"
"Thôi đi bỏ qua đi! " Tử Nguyệt kéo tay Thuý Châu