Có một cô gái khá nhỏ, khoảng 9\-10 tuổi nói với cô:
\- Chị ơi, em có phàn đồ ăn cho chị rồi. Chị lại đây ăn cùng em đi
Cô quay sang thấy con bé, đi theo nó. Đến phòng con bé thấy có 2 bát cơm 1 bát to, 1 bát nhỏ đang nóng hổi. Cô hỏi:
\- Em tên là gì vậy?
Con bé cười tươi trả lời:
\- Em tên Thu chị ạ.
\- Năm nay em bao nhiêu tuổi?
Cô hỏi.
\- Em 10 tuổi rồi chị. Không có nhỏ đâu. Chị ơi chị mau ăn đi cơm sắp nguội rồi.
Cô vừa ăn vừa nói chuyện với con bé. Biết được thông tin là Thu mồ côi bị người ta bán đi nhưng trong lúc bỏ trốn thì được Lăng Triệt cứu và bắt hết bọn chúng, lúc đấy Thu mới có 5 tuổi. Con bé được đi học bình thường, ngày nghỉ ở nhà làm những việc nhẹ nhàng. Con bé nói với cô:
\- Chị ơi, chị là bạn gái anh Triệt ạ.
Cô trả lời:
\- Không em nghĩ gì đấy, chị là người hầu riêng thôi.
\- À thế mà em tưởng chị là bạn gái anh ý, vì em thấy chị rất xinh đẹp.
Cô cười cốc vào đầu con bé:
\- Chả nhẽ ai xinh đẹp cũng là bạn gái anh ta hả em?
\- Hì hì, chị xinh đẹp thật mà.
Cô với con bé ăn xong, cô cầm bát đi rửa. Bên ngoài bát đĩa bọn họ vẫn bày bừa không rửa, cô nói:
\- Sao mấy người ăn xong không rửa bát, định để cho ai.
\- Cô ăn cuối thì phải rửa. Ở đây chúng tôi phân công như thế. Cô không chịu được thì đi đi.
Một người giúp việc nói
Cô rửa 2 chiếc bát xong rồi nói:
\- Đi được thì tôi đã đi lâu rồi. Các người cho tôi đi được tôi còn phải cảm tạ đấy.
Cô ta nói:
\- Cô tưởng cô quan trọng trong nhà này lắm à. Cũng chỉ là người hầu như bọn tôi thôi làm gì mà sang.
Cô đứng dậy nói:
\- Vâng, chị đuổi tôi đi tôi cảm ơn không hết nhé.
Nói xong cô đi lên lầu, mặc kệ cô ta đằng sau nói gì thì nói. Giờ cũng đã muộn, cô lên phòng nghỉ ngơi.
Lúc này anh đang ở công ty giải quyết nốt công việc. Cửa phòng mở ra, một chàng trai cao khoảng 1m85 ngang bằng anh, khuôn mặt đẹp không tì vết \( đó là Tử Dương, giám đốc công ty Dương Thị\) tiến đến gần anh nói:
\- Ê Triệt, hôm nay đi bar đi.
Anh lạnh lùng nói:
\- Không rảnh.
\- Đi đi mày, hôm nay có thằng Mình và Trung nữa đấy. Bạn bè lâu ngày gặp nhau cái.
Anh gập máy tính, cầm áo khoác đứng dậy nói:
\- Được đi, lâu rồi cũng chưa tụ họp.
Ở quán bar nổi tiếng nhất thành phố, đèn sắc màu, tiếng nhạc ồn ào, không khí náo nhiệt khiến ai cũng muốn đứng dậy nhảy nhót. Trong căn phòng vip, 4 người đàn ông ngồi lặng thinh không ai nói gì. Anh ngồi một góc uống rượu. Ba thanh niên ngồi đấy không dám ho he gì. Trung thấy ngột ngạt quá nói:
\- Ê chúng mày làm sao