Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt cô khiến cô nhíu mắt tỉnh dậy. Cô ngồi dậy, thấy bên cạnh không có ai. Cô đi ra khỏi phòng anh xuống phòng mình xem giờ thì đã 7h rồi. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, định xuống nấu đồ ăn sáng nhưng vào phòng bếp thấy anh đã ngồi ăn. Cô không nói gì lẳng lặng đi ra ngoài. Anh nói:
\- Lại đây.
Cô quay đầu nói:
\- Anh gọi tôi à?
\- Trong đây ngoài tôi và cô thì còn có ai nữa.
Anh đáp.
Cô đến cạnh anh nói:
\- Anh gọi tôi có việc gì?
Anh chỉ tay sang ghế bên cạnh, cô thấy còn có một bữa sáng để chỗ đấy. Cô đến ngồi bên cạnh anh. Anh nói:
\- Ăn đi.
Cô không dám ăn trong đầu nghĩ trong thức ăn này bỏ thuốc độc. Anh như biết được ý nghĩ của cô nói:
\- Yên tâm trong này không bỏ thuốc độc.
Cô càng sợ hơn nên đành cầm ăn nếu không anh tức giận thì sao. Nhắm mặt ăn một miếng rồi đợi vài phút cô thấy không sao nên thả lỏng người ăn hết bữa sáng.
Ăn xong anh nói với cô:
\- Đến công ty cùng tôi, tôi cần cô dọn dẹp phòng làm việc.
Cô nói:
\- Tôi biết rồi
Rồi anh chở cô đến công ty Lăng Thị. Bước vào công ty, ai cũng choáng ngợp khi đi bên cạnh giám đốc là một cô gái gương mặt ưa nhìn, cũng trắng trẻo. Bọn họ chưa từng thấy giám đốc có một cô gái nào bên cạnh.
Phòng làm việc của anh ở riêng một tầng cao nhất, căn phòng màu tối, rộng rãi tạo thoải mái cho người vào đây. Anh nói:
\- Từ giờ tôi bảo gì cô làm theo. Ngồi bàn bên cạnh tôi đây.
Cô không nói gì, đến ngồi cái bàn nhỏ bên cạnh bàn anh.
Anh nói:
\- Đi pha cà phê cho tôi, nhớ chỉ 1 đường. Rẽ trái đi thẳng là tới.
Cô trả lời:
Vâng thưa giám đốc.
Cô gọi anh như vậy vì anh nói ở công ty phải kêu anh là giám đốc. Rồi cô đi theo chỉ dẫn của anh. Có một khu nhỏ để nấu ăn, có máy pha cà phê nên cô pha theo cách anh dặn. Cô không dám bỏ thêm gì cái gì vào vì giờ phải ngoãn nghe theo lời anh thì anh mới không nổi điên lên. Pha xong cô bê vào phòng làm việc, nói:
\- Cà phê của anh đây.
Cô đặt cạnh bàn rồi quay trở về chỗ ngồi. Anh tập trung làm việc, còn cô không có việc gì làm rất chán. Từ nãy tới giờ cô ngáp dài ngáp ngắn 3\-4 lần rồi.
Anh lúc này mới để ý tới cô nói:
\- Cô đi đọc hết chỗ sách trên kệ này.
Cô nhìn đống sách trên kệ mà hoảng hốt. Rất rất nhiều sách, toàn những quyển dày cộp. Cô nói:
\- Cái này sao nhiều vậy? Tôi sợ mất 1 năm mới đọc xong.
Anh lạnh lùng nói:
\- Vậy cô cứ dành 1 năm đọc đi, khi nào hết thì bảo tôi.
Cô không nói gì nữa, đến lấy một vài quyển đặt lên bàn. Bắt đầu đọc từng dòng một. Càng đọc