Giang Đô Thành, bốn giờ chiều.
Đỗ Hiểu Linh đang ngồi trong nhà một mình, chợt nghe có tiếng gõ cửa.
“Ai tới nhỉ?” Đỗ Hiểu Linh tự hỏi.
Cô nhẹ nhàng bước ra.
Khi cánh cửa mở, Đỗ Hiểu Linh ngạc nhiên đến mức trong một lúc không biết nói gì.
“Tôi… vào trong được chứ?” Tô Tố Như ngập ngừng hỏi.
Đỗ Hiểu Linh nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng chua xót, thù hận trộn lẫn vào nhau.
Dù bà ta không liên quan gì tới những chuyện về sau này của cô nhưng khi ở Châu Giang Đế Cảnh, Tô Tố Như cũng đã khiến cô sống những tháng ngày không bằng chết.
Sâu trong lòng Đỗ Hiểu Linh vẫn còn rất nhiều bất mãn, chỉ là không muốn tính toán với Tô Tố Như mà thôi.
“Xin mời vào.” Đỗ Hiểu Linh nhẹ nói.
Tô Tố Như có chút ái ngại.
Mặc dù chiếc mặt nạ che kín mặt nhưng Đỗ Hiểu Linh có thể cảm nhận được bà ta lúc này có phần không tự nhiên, cũng không còn mang cái khí thế áp bức hùng hùng hổ hổ như mọi lần.
Bởi vậy cô cũng hạ giọng theo:
“Lục phu nhân có muốn uống trà không ạ?” Đỗ Hiểu Linh lịch sự nói.
Tô Tố Như ngước mắt nhìn đối phương, lúc này bà ta mới nhìn thật rõ con người Đỗ Hiểu Linh.
Bản thân khi tới đây bà ta đã nghĩ mình sẽ bị Đỗ Hiểu Linh đóng cửa không tiếp.
Nhưng phản ứng bình tĩnh, mềm mỏng của cô khiến cho Tô Tố Như thật sự phải có cái nhìn khác.
“Tôi tùy tiện uống cái gì cũng được.” Tô Tố Như nói nhanh, cố che đi phần ngại ngần và bối rối của mình.
Mà Đỗ Hiểu Linh bên này cũng chầm chậm dò đoán ý của đối phương trong cuộc ghé thăm bất ngờ này.
Thấy đối phương không nói gì thêm, Đỗ Hiểu Linh cũng cất tiếng nói:
“Ở đây chỉ có tâm sen thôi ạ!” Vừa nói cô vừa nhìn xem Tô Tố Như có đồng ý hay không sau đó mới rời vào bếp pha trà.
Thời gian học tập tại nhà họ Lăng cô cũng biết rất nhiều thứ, một trong số đó là nghệ thuật thưởng trà, rồi uống trà luận nhân sinh.
Tô Tố Như lại nhìn cô thêm lần nữa, càng thêm ngạc nhiên, chờ khi cô quay trở lại với khay trà trên tay, cuối cùng bà ta nói:
“Tâm sen rất đắng.
Nhưng đắng rồi lại thấy ngọt.
Vị ngọt còn lưu lại rất lâu.”
Đỗ Hiểu Linh nghe thấy hết mấy lời đó, cô bước tới, nhẹ nhàng đặt tách trà trước mặt Tô Tố Như:
“Mời dùng trà.” Thanh âm của cô rất ôn tồn, hòa nhã, không hề có chút khiếm nhã nào.
Lúc này Tô Tố Như nhìn vòng quanh căn nhà của Đỗ Hiểu Linh.
Nơi đây không tính là rộng rãi, cao sang nhưng gọn gàng, sạch sẽ lại rất ấm cúng, không như Châu Giang Đế Cảnh, dù lộng lẫy xa hoa nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo, không hề cho người ta cảm giác về gia đình, về tổ ấm.
Tô Tố Như dừng lại trên bàn bên ngoài chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Ánh mắt bà ta lập tức bị thu hút bởi một bình hoa sen hồng giản dị đặt ở đó vô cùng thanh tịnh.
“Trước đây cảm thấy hoa sen thật cao quý, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhưng khi ở chùa Đại Quang tôi mới phát hiện ra tính Phật trong hoa sen cũng thật sự sâu sắc: Ôn hòa như từ mẫu.” Tô Tố Như thở dài một cái rồi cất lời chiêm nghiệm.
Đỗ Hiểu Linh nhìn về bình sen, lòng không khỏi nể sợ Tô Tố Như.
Bà ta có bản lĩnh đứng đầu Lục thị không đơn thuần chỉ là do cậy mạnh hiếp yếu.
Mà trong lòng cũng rất sắc sảo và thâm thúy.
Dùng hoa nói chuyện đối lại với việc thưởng trà luận nhân sinh của cô.
Sự sâu sắc này không phải ai cũng có thể làm được.
Cô mỉm cười cất giọng đáp:
“Đúng thật là ôn hòa như từ mẫu.
Người làm mẹ luôn dịu dàng với con mình, nhưng đối với những thứ có hại tới con thì cũng biết giơ nanh vuốt lên.
Vậy nên hoa sen thơm, bông sen đẹp, hạt ngọt bùi nhưng tâm thì lại đắng.
Tâm sen là trái tim người mẹ, nó cũng có cay đắng mới cho con được tháng ngày tốt đẹp.”
Ngừng một lát Đỗ Hiểu Linh liếc về phía Tô Tố Như.
Kỳ lạ là lần này bà ta lại lắng nghe cô, không có ý cắt lời.
Cô đem nghi ngờ lắng xuống, tiếp tục nói:
“Lục phu nhân nói đến đạo lý này tôi đương nhiên hiểu.
Tôi biết Lục phu nhân tới đây vì chuyện gì, đối với tấm lòng người mẹ của Lục phu nhân tôi lại càng hiểu hơn bởi vì tôi cũng làm mẹ.
Suy cho cùng ngày tháng đó tôi quả nhiên không hề xứng với địa vị nhà họ Lục, không đạt được kỳ vọng mà Lục phu nhân muốn dành cho con trai.” Đỗ Hiểu Linh chầm