“Cô định làm gì?” Lục Thiếu Quân lần nữa cất tiếng hỏi.
Nhưng đối diện với thắc mắc của anh, Đỗ Hiểu Linh vẫn như người máy được lập trình sẵn vậy.
Cô cúi xuống, đôi môi nhỏ nhắn chủ động hôn lên đôi môi của Lục Thiếu Quân.
Toàn thân anh cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động.
Trái tim anh trong giây lát như muốn mềm nhũn.
Đôi môi thụ động đón lấy sự nồng nhiệt của đối phương.
Bàn tay anh bấu chặt xuống ghế như ép mình không quá xúc động.
Lục Thiếu Quân không chớp mắt, nhìn theo từng cử chỉ của Đỗ Hiểu Linh.
“Cô…”
Nhưng anh chưa kịp nói gì thì Đỗ Hiểu Linh đã rời khỏi chỗ đó, bước lên phía trước mấy bước, đôi tay run run bắt đầu cởi quần áo.
Lục Thiếu Quân kinh ngạc nhìn.
Suốt năm năm anh chưa một lần thấy cô như vậy.
“Cô muốn lấy lòng tôi?” Anh cong môi hỏi.
Đỗ Hiểu Linh theo phản xạ gật đầu.
Cô nghĩ đến rời xa Tiểu Thành, trong lòng lại đau đến mức không thở được.
Chiếc quai áo tuột xuống vai, bộ váy ngủ rơi trên sàn.
Lục Thiếu Quân thoáng bối rối.
Nhưng khi thấy cô tiếp tục im lặng, nghĩ đến cô thực tế biết nói trong lòng anh lại mâu thuẫn.
“Bây giờ cô nói cho tôi nghe, chỉ cần như vậy, tôi sẽ không để Tiểu Thành tách khỏi cô nữa.”
Lục Thiếu Quân đột nhiên cất tiếng nói.
Đỗ Hiểu Linh kinh động.
Bàn tay đang muốn cởi cả nội y bên trong đột nhiên dừng lại.
“A…” Thanh âm không sao cất lên được.
Nước mắt từ hốc mắt vô thức lại trào ra.
Cô đưa tay làm ký hiệu:
“Anh biết tôi không thể nói mà.”
Nhìn bộ dáng khổ sở đó của Đỗ Hiểu Linh, Lục Thiếu Quân bật cười.
Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế, mỉa mai, khinh ghét:
“Con người cô cuối cùng vẫn muốn lừa tôi sao?”
Lục Thiếu Quân cúi người xuống, nhặt bộ đồ dưới sàn lên rồi ném thẳng vào mặt Đỗ Hiểu Linh.
“Cút!” Lục Thiếu Quân lạnh lùng nói, không nhìn Đỗ Hiểu Linh thêm cái nào, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trong lòng có thứ gì đó vụn vỡ.
…..
Buổi sáng, trời ảm đạm, Đỗ Hiểu Linh như người mất hồn bước đến tập đoàn với đôi mắt sưng húp.
Vừa vào đến sảnh, cô đã nhận ra những ánh mắt nghi kỵ chán ghét, và những lời nói ác ý đeo bám.
“Là cô ta đó sao?”
“Đúng, là cô ta đó.
Tập đoàn bây giờ là ổ môi giới gái à?” Một nữ đồng nghiệp bĩu môi nói.
“Loại phụ nữ nát này còn không biết xấu hổ mà tới đây?” Tiếng nói khinh ghét vang lên.
Đỗ Hiểu Linh cúi gằm mặt bước tới thang máy.
Nhưng khi đến thang máy, cánh cửa thang máy đã bị người khác chặn lại vì đồng nghiệp không muốn đi cùng cô.
“Cô đi sau đi.
Chúng tôi sợ bẩn.”
Đỗ Hiểu Linh xoay người.
Cô đẩy cửa tiến về phía cầu thang bộ.
Cầu thang rất tối.
Nhưng ít nhất ở đó không có lời xì xèo.
Đỗ Hiểu Linh đưa đôi chân mệt mỏi bước lên.
Chẳng biết phải đi bao lâu, cuối cùng cũng tới phòng thiết kế.
Vừa tới hành lang, thấy cô, Giang Minh Anh đã xông lên:
“Cô còn không biết xấu hổ mà tới đây à? Vì cô mà mặt mũi phòng thiết kế mất sạch rồi đó.”
Đỗ Hiểu Linh mím chặt môi lại, không thể nói gì, muốn lách người đi qua.
“Vút!”
Từ phía xa, không biết do ai ném tới, một quả trứng sống đập thẳng giữa trán của Đỗ Hiểu Linh.
“Còn không cút đi.
Chúng tôi không muốn làm việc với loại phụ nữ như cô.
Khôn hồn thì tự động xin nghỉ đi.”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Mấy người ở bộ phận khác cũng ầm ĩ cả lên.
Đỗ Hiểu Linh thu người lại, đưa tay quệt vết trứng trên trán, thật sự muốn khóc mà nước mắt đã khô lại cả.
“Đáng đời!” Tiếng nói vang lên trên hành lang tập đoàn.
Giang Minh Anh hả hê đứng một bên nhìn bộ dạng thảm thương của Đỗ Hiểu Linh.
“Các người làm gì thế?”
Tiếng nói cứng rắn vang lên phía sau làm cho tất cả giật mình quay lại.
Lục Tư Phàm ánh mắt sắc bén như dao tiến tới.
Thấy anh, cả đám tản ra:
“Giám đốc Lục Tư Phàm.”
Cả đám cúi mặt xuống không dám ho he gì.
“Giám đốc Lục Tư Phàm, cô ta đời sống riêng hỗn loạn, ảnh hưởng đến hình ản công ty.
Các đồng nghiệp chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút…” Giang Minh Anh cất tiếng mách lẻo.
Lục Tư Phàm ngược lại chẳng thèm bận tâm đến mấy lời của Giang Minh Anh, trực tiếp đi đến trước mặt Đỗ Hiểu Linh, lấy khăn tay lau vệt trứng trên mặt cô.
“Hiểu Linh, không sao chứ?”
Tiếng nói của Lục Tư Phàm như là lời tuyên án cho những người còn lại vậy.
Đỗ Hiểu Linh cúi thấp người.
Cô lẩn tránh cái nhìn của Lục Tư Phàm, không muốn thêm một ai thương hại cho bộ dạng cô lúc này.
Đỗ Hiểu Linh xua tay, che mặt chạy trốn khỏi đám người ấy, nước mắt cũng lăn vội xuống.
Có lẽ vì sự ra mặt của Lục Tư Phàm mà cô không kìm được yếu đuối.
Lục Tư Phàm không đuổi theo, anh ta ngẩng lên chỉ mặt tất cả mọi người:
“Tập đoàn Lục thị không trả tiền các người để các người tới đây bàn luận việc của người khác.
Tự bản thân các người đã sống tốt hay chưa? Từ giây phút này nếu tôi còn nghe thêm bất kỳ tiếng xì xèo nào nữa, lập tức đến phòng kế toán nhận lương và cút khỏi đây.
Lục Tư Phàm này nói là làm.
Các người nhớ cho tôi!”
Tất thảy những người đứng ở đó bao gồm cả Giang Minh Anh đều sợ đến run lên.
Không một ai dám ngẩng mặt nhìn lên.
“Còn không mau đi về làm việc?”
Lục Tư Phàm lần nữa gắt lên.
Khuôn mặt vốn điềm đạm trước giờ đối với nhân viên nay trở nên thật đáng sợ.
Mấy kẻ lúc trước hùng hùng hổ hổ đều cun cút chạy về phòng của mình không dám nghị luận một câu.
“Lục tổng…” Giang Minh Anh vừa đi qua cánh cửa cuối hành lang, lập tức bắt gặp Lục Thiếu Quân đang ở đấy, ánh mắt nhìn về phía Lục Tư Phàm như muốn phát điên.
Ngay lập tức cô ta nhận ra sự ganh ghét và khó chịu trong mắt anh ta dành cho Tư Phàm.
“Lục tổng… Có lời này không biết tôi có nên nói ra hay không…”
Lục Thiếu Quân liếc mắt nhìn về phía Giang Minh Anh đang có chút sợ hãi.
“Vào văn phòng tôi.”
Giang Minh Anh giật thót mình.
Nhưng lập tức khuôn mặt biến đổi, nụ cười man trá hiểm độc.
Cô ta bước theo Lục Thiếu Quân vào thang máy lên trên phòng làm việc của anh.
“Nói.”
Lục