“Đỗ Hiểu Linh!”
Đỗ Hiểu Linh giật mình quay lại.
Là Lục Tư Phàm.
Anh ta nheo mắt nhìn cô lại liếc đến bản thiết kế trên tay cô.
Theo phản xạ Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra sau, che giấu bản thiết kế trên tay mình.
Cô biết lúc này Lục Tư Phàm là đối thủ lớn nhất đối với đoàn đội của Lục Thiếu Quân.
“Ha ha.
Đây chỉ là bản thiết kế bỏ đi thôi, sao có thể có uy hiếp gì với cậu ta chứ.” Lục Tư Phàm cười hà hà.
Trong lời nói còn có chút trào phúng.
Đỗ Hiểu Linh biến đổi sắc mặt, liếc nhìn một cái bản thiết kế một lần nữa, lòng cũng dâng lên nghi ngại.
Lục Tư Phàm ngay lập tức nhận ra biểu hiện này của cô.
Anh nhấc tay cô lên, trên tay cô vẫn là tập tài liệu:
“Đỗ Hiểu Linh, trên tay cô là một bản thiết kế tồn tại rất nhiều vấn đề chính cô cũng thấy phải không? Nếu tôi đoán không lầm cô đang muốn đi gặp cậu ta để hỏi chuyện này.
Thật ra, đây chính là bản lúc trước Lục Thiếu Quân ưng ý, nhưng mà sau này tôi thừa nhận rằng có sự tinh tế của cô mà cậu ta trở nên có mắt nhìn hơn, mới nhận thấy phương án này có vấn đề mà bỏ đi.
Vấn đề phơi bày trước mắt như vậy, cô không nên suy nghĩ một chút sao?”
Đỗ Hiểu Linh không hiểu lắm cách nói mập mờ của Lục Tư Phàm, trong lòng càng mơ hồ Lục Thiếu Quân vì sao lại đưa cho cô bản thiết kế lỗi như thế và yêu cầu làm mô hình mẫu.
“Đó, thấy chưa? Cô cũng thấy nó bất ổn.
Cô thật đơn thuần.
Để tôi nói cho cô biết, Lục Thiếu Quân không hề tin tưởng cô.
Cậu ta muốn thử xem cô có ở phe tôi hay không.
Còn nữa, cậu ta nói tôn trọng cô nhưng hành động của cậu ta thì sao? Hoàn toàn đem cô chà đạp, thậm chí phương án trước đó cô đưa ra cậu ta còn vứt xó sang một bên.” Lục Tư Phàm nhìn cô đầy ẩn ý mà nói.
Đỗ Hiểu Linh trong lòng nhen nhóm sự dao động.
Khi Lục Thiếu Quân nói anh tôn trọng cô cô đã vui mừng thế nào, không quản ngày đêm học tập, sửa các phương án mà kiến trúc sư trong phòng trình lên, miệt mài quên ăn quên ngủ, vậy mà hôm nay anh lại mang sự tận tụy của cô để cân đong đo đếm thử lòng.
“Anh nói là thật ư?” Đỗ Hiểu Linh rơi vào hoang mang, đưa tay ra hiệu hỏi Lục Tư Phàm.
“Cô nghĩ xem.” Nói xong câu này, Lục Tư Phàm cười một cái rồi rời đi.
Còn lại một mình nơi cầu thang bộ, Đỗ Hiểu Linh lại một lần nữa thấy như cuộc sống này trêu người mình.
Sự tự ti, tổn thương lại dâng lên.
“Hiểu Linh, thế giới của mày quá nhỏ bé và đơn thuần rồi.”
Cô tự cười, tự nói với chính mình.
Thà anh cứ để cô lại trong vũng bùn tăm tối như cũ, cô sẽ không bận tâm đến những chuyện này.
Vậy nhưng anh lại đem cô lên lòng bàn tay mặc sức trêu đùa, đưa cô ra ánh sáng rồi lại nhấn chìm cô xuống bằng những hoài nghi.
Nó đau đớn hơn tất thảy.
“Lục Thiếu Quân, anh có biết không, cho người khác hy vọng và dập tắt nó còn đau hơn hành hạ đến trăm lần.” Đỗ Hiểu Linh mường tượng lại nụ cười khinh ghét của Lục Thiếu Quân lòng tự nhủ thầm mà bật cười trong nước mắt.
….
Trong phòng làm việc của Lục Thiếu Quân, anh nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, hình ảnh Lục Tư Phàm cầm lấy tay Đỗ Hiểu Linh lấy phương án thiết kế trên cầu thang bộ đập vào mắt.
Anh cười khểnh:
“Quả nhiên, quả nhiên cô là người của hắn.” Lục Thiếu Quân rít lên, đưa tay đập thẳng xuống bàn, chiếc bàn vì lực tác động quá mạnh mà rung lên khiến cho trà trên bàn cũng đổ gần hết.
“Đỗ Hiểu Linh, nếu đã như thế cô đừng trách tôi tàn ác.” Nói xong câu này, anh ấn chuông gọi cho Phạm Bảo Trung:
“Cậu gọi Đỗ Hiểu Linh lên gặp tôi.”
“Vâng, thưa Lục tổng.”
Một lát sau, Đỗ Hiểu Linh xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Lục Thiếu Quân.
Viền mắt cô vẫn hoe hoe đỏ và chiếc áo vẫn còn sót lại vết bẩn của việc bị ném trứng.
Vừa thấy cô, Lục Thiếu Quân nhìn cô đầy chán ghét nói:
“Cô làm nhà mẫu cho tôi.
Đây là phương án đã được tôi thông qua, một chút cũng không được sửa nhớ chưa?” Lục Thiếu Quân hét to lên.
Đỗ Hiểu Linh vốn biết thiết kế đó có lỗi sai, nhưng nhớ lời Lục Tư Phàm cô cũng không có thêm ý kiến gì, bèn đưa tay ra hiệu:
“Vâng.
Tôi biết rồi!”
Thấy Đỗ Hiểu Linh không phản đối, Lục Thiếu Quân có chút nghi ngại, nhưng ngay lập tức anh lại bỏ mối nghi ngờ đó xuống, chán ghét đuổi cô đi:
“Đi đi.
Trong ba ngày phải hoàn thiện toàn bộ.”
Đỗ Hiểu Linh gật đầu ra ngoài.
Trong phòng, còn lại một mình, Lục Thiếu Quân ngồi xuống chiếc ghế xoay tròn một vòng rồi tự hỏi:
“Hừm… Không lẽ cô ta lại thiếu tinh tế đến vậy?”
…..
Trong vườn nhà họ Lục, Tiểu Thành buồn chán mang tranh ra vẽ, nhưng vẽ tới vẽ lui cậu bé vẫn chẳng vui vẻ được, thỉnh thoảng mắt liếc về phía cổng như chờ mẹ trở về nhà.
“Cậu chủ nhỏ! Trời còn nắng, cậu vào nhà đi!” Hạ Quân Dao tiến đến, trên tay mang theo một hộp quà nhỏ.
“Bà Quân Dao, bà cầm gì thế?” Tiểu Thành tò mò hỏi.
Hạ Quân Dao ngó quanh một hồi, cuối cùng nhận thấy không có ai mới nói:
“Mấy hôm nay không gặp mẹ Hiểu Linh chắc rất nhớ phải không? Đây là quà mẹ Hiểu Linh làm cho cháu.
Bí mật nhé!”
Tiểu Thành vừa nghe thấy thế hai mắt sáng lên, cậu bé đón lấy món quà trên tay của Hạ Quân Dao, thích thú mở ra.
“Oa! Oa! Đẹp quá!” Tiểu Thành reo lên.
Trên tay cậu bé là một mô hình nhà tí hon vô cùng tinh xảo, bên cạnh còn có một cái nhãn nhỏ ghi: “Nhà của chúng ta”.
“Cậu chủ nhỏ, chuyện này nhất định bí mật đấy nhé!”
“Cháu biết rồi mà.” Tiểu Thành cười híp mí.
Cậu bé ôm mô hình nhà chạy vội vào phòng muốn giấu làm của riêng.
“Oạch!”
“Tiểu Thành không sao chứ?” Lục Tư Phàm từ xa thấy Tiểu Thành bị ngã bèn kêu lên.
Tiểu Thành ngã dập mông hơi đau liền phụng phịu đứng dậy, nhưng ngay lập tức ôm cái mô hình vào lòng.
“Phù.
May quá, không sao cả.”
“Có cái gì mà giữ thế Tiểu Thành?” Lục Tư Phàm cười cười, liếc mắt nhìn về cái mô hình tinh