“Cô ta bây giờ nhìn không khác gì là con ma xó.
Con dùng thuốc dị ứng mẹ cho, khắp người cô ta nổi mụn đỏ, không những thế hốc hác tiều tụy, người làm trong nhà còn không nhìn nổi nữa huống chi là Thiếu Quân.”
“Rất tốt.
Mẹ muốn thằng Thiếu Quân triệt để bỏ được con hồ ly này, tập trung vào việc loại bỏ Lục Tư Phàm.
Mẹ thật không hiểu tại sao Thiếu Quân lại cứ giữ một đứa phế vật như vậy bên mình cơ chứ?”
Đỗ Tuyết Kỳ hừ lạnh một cái.
Phụ nữ yêu bằng tai, đàn ông lại yêu bằng mắt.
Nếu nói Đỗ Hiểu Linh không đẹp thì e rằng khó tìm được người đẹp ở cái đất Giang Thành này.
Nghĩ thế cô ta lại thêm phiền muộn.
“Hừm, không phải là vì kỹ năng trên giường của cô ta sao? Con thấy Thiếu Quân thật ra cũng chỉ si mê cô ta khi ở trên giường mà thôi.”
Tô Tố Như hơi cau mày lại.
Bà ta thật không thích con dâu nói về vấn đề nhạy cảm của con trai mình thẳng thắn như thế.
Nhưng mà lúc này không phải lúc chấp nhặt với đối phương.
“Cứ cho là thế đi.
Cô ta kể ra cũng rất có bản lĩnh, có thể khiến Lăng Tuấn Dương hay Lục Tư Phàm vì cô ta mà ra mặt.
Tháng ngày qua không có mẹ ở đây để cô ta hoành hành quá rồi.
Nói ra cũng là nhờ con nghĩ ra diệu kế cho mẹ uống thuốc giả bệnh, về Giang Thành chữa trị, nếu không e là ông cố Lục sẽ giam mẹ trên chùa luôn mất.”
Đỗ Tuyết Kỳ đương nhiên vui vẻ, cô ta mỉm cười nói:
“Mẹ là mẹ chồng của con, con đương nhiên hiếu lễ với mẹ.
Tháng ngày mẹ đi lên chùa ở, con cũng khổ sở ở Tùng Hải.
Càng nghĩ con càng hận cô ta.
Cô ta đúng là sao chổi.”
“Mẹ muốn nó mãi mãi không ngóc đầu lên được, mãi mãi câm và hoàn toàn phát điên.
Con ở cùng nhà với nó lâu như vậy, con có cách nào không?”
Tô Tố Như cất tiếng nói đầy mưu mô thâm hiểm.
Đỗ Tuyết Kỳ như nhận được một lời gợi ý.
Ánh mắt đầy xảo trá nheo lại.
Cô ta chầm chậm nói mấy lời vào tai Tô Tố Như, chẳng rõ là gì mà Tô Tố Như nở một nụ cười tà ác, cũng rất đắc ý.
…
Nửa đêm, trăng thưa sao mờ.
Từ khung cửa sổ chỉ thấy những giọt sương đêm rơi xuống nhành lá ngoài vườn, tịch mịch đến thê lương.
Ngôn Tình Ngược
Đỗ Hiểu Linh co mình.
Đôi mắt mệt mỏi vô vọng nhìn về phía ngoài vườn mờ ảo. Cô tự hỏi:
“Lăng Tuấn Dương! Anh bình an đúng không?”
Thông tin Lăng Tuấn Dương mất tích đối với cô mà nói chính là một nỗi đau chồng chéo nỗi đau.
Lăng Tuấn Dương và cô quen biết không lâu nhưng cô coi anh như người thân trong gia đình.
Thật đau lòng khi nghe tin người anh ấy mất tích.
Cái lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô bò hẳn dậy.
Cửa sổ xuất hiện hai con mắt rồi phút chốc lại thêm cả chục con mắt cùng những cái đầu lúc nhúc.
“Rắn! Là rắn!”
Đỗ Hiểu Linh kinh hoàng rú ầm lên.
Đầu óc đau buốt.
Toàn thân cô y như bị điểm huyệt, từng tế bào đều bị dọa sợ đến mức gần như đông cứng.
Những con rắn bò vào từ cửa sổ càng lúc càng nhiều.
Trong đêm u tịch chúng như những sứ giả đến từ địa ngục.
Đồng tử Đỗ Hiểu Linh co rút mạnh mẽ, từng cơn đau đầu cào xé cô cùng với sự hoảng loạn.
Hình ảnh mẹ bị dìm trong chum rắn năm xưa lại hiện lên.
Từng lời mẹ nói, đau xé lòng xé dạ:
“Con gái, bảo vệ mạng mình là quan trọng nhất!” Lời nói cuối cùng cùng với hình ảnh của mẹ ám ảnh cô bao lâu nay lần nữa lại hiện về.
Chân tay Đỗ Hiểu Linh lạnh toát, sợ đến mức không thở nổi.
Cô ngất lịm đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, căn phòng không còn dấu vết nào của rắn.
Sự việc lặp lại liền mấy đêm đả kích nghiêm trọng tâm lý của cô.
Đỗ Hiểu Linh co mình lại.
Một thanh âm cất lên cũng khiến cô sợ đến co rúm người lại.
Cánh cửa bật mở, ánh sáng chiếu vào, Lục Thiếu Quân mang theo một khay cơm.
“Mau ăn đi!” Tiếng anh trầm thấp cất lên.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh nhìn anh với đôi mắt cực kỳ sợ hãi, tưởng như anh là quỷ vương trở về đòi mạng.
Cô hoảng loạn ôm chặt lấy đầu mình, thu cái chăn trùm hẳn lên người.
Lục Thiếu Quân nhíu mày lại.
Anh kéo chăn ra khỏi người cô nhưng cô hoàn toàn cự tuyệt.
“Em không muốn thấy tôi?” Lục Thiếu Quân cay đắng nói.
Anh bất lực nhìn người phụ nữ khổ sở bài xích mình, trong lòng vừa đau lòng vừa mất mát.
Anh không kiềm chế được, giằng cái chăn ra khỏi người cô.
“Tôi nói em ăn đi.
Em hành hạ mình như vậy vì hắn sao?” Lục Thiếu Quân bắt đầu lại mất kiên nhẫn.
Đỗ Hiểu Linh không ngẩng đầu lên.
Cô rõ ràng là không hề nhìn anh, đầu óc còn mơ hồ.
Lục Thiếu Quân cơ bản không hiểu, không biết cô đã trải qua những gì.
Thứ anh thấy chỉ là cô vì Lăng Tuấn Dương mà bài xích anh.
“Hắn không có mất tích.
Lăng Tuấn Dương không có lên chuyến bay đó.
Em hài lòng chưa?” Lục Thiếu Quân cuối cùng cũng bất lực nói ra sự thật.
Anh chỉ muốn chặt đứt mọi hy vọng của cô đối với Lăng Tuấn Dương, giữ cô như vật trong tay mình.
Anh đã sai rồi sao? Đã sai thật rồi sao?
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe thấy tên Lăng Tuấn Dương, cô vội vã như vừa tìm thấy một ngọn nến trong đêm đen.
Cô vứt cái chăn qua một bên, lại vội vã bám lấy chân Lục Thiếu Quân:
“Cho tôi gặp Lăng Tuấn Dương.
Cho tôi gặp anh ấy.”
Trong lòng cô lúc này chỉ muốn tìm một người để xoa dịu hoảng loạn trong lòng.
Lăng Tuấn Dương là bác sĩ tâm lý, anh biết làm thế nào để dẫn dắt tâm lý cô vượt qua thảm cảnh.
Nhưng Lục Thiếu Quân không hiểu điều đó.
“Em thật sự yêu thương hắn đến vậy? Em xem tôi là gì chứ? Ngày tháng qua không có em tôi đã tìm đến phát điên như thế nào em biết không?”
Có cảm tưởng chỉ một chút nữa thôi nước mắt sẽ trào ra trên đôi mắt của Lục Thiếu Quân.
Anh bất lực đứng lên, đẩy tay cô ra khỏi chân mình rồi lạnh lùng bước đi.
“Cậu chủ! Bên ngoài có cậu Lăng cần gặp!” Vừa ra đến ngoài cửa Lâm Duy Kiên đã tiến tới thông báo cho Lục Thiếu Quân.
Nghe thấy cái tên đó, Lục Thiếu Quân lại giận điên lên:
“Được