Mấy ngày sau, Lục Thiếu Quân lên đường ra nước ngoài để thực hiện hợp đồng mà ông nội giao cho.
Xe anh vừa xuất phát không bao lâu, Đỗ Tuyết Kỳ đã dẫn người tới căn phòng của Đỗ Hiểu Linh.
“Cô Tuyết Kỳ, cô không được động đến cô Hiểu Linh, cậu chủ có dặn…” Hạ Quân Dao lao nhanh ra phía Đỗ Tuyết Kỳ dang tay chắn trước muốn bảo vệ Đỗ Hiểu Linh.
“Lôi Hạ Quân Dao ra.
Trong cái nhà này không đến lượt cô đứng ra làm chủ.” Tiếng nói lanh lảnh cất lên.
Từ phía sau, Tô Tố Như hầm hầm đi đến.
Những ngày qua Lục Thiếu Quân mặc dù giam giữ Đỗ Hiểu Linh nhưng anh không cho Đỗ Tuyết Kỳ hay Tô Tố Như đến gần Hiểu Linh nửa bước, bà ta chỉ có thể giở trò phía sau.
Nay Lục Thiếu Quân vừa đi, bà ta phải đánh Hiểu Linh một trận cho hả dạ.
“Đừng mà bà chủ… Cô Hiểu Linh đã quá khổ sở rồi!”
Hạ Quân Dao hét lên, nước mắt giàn giụa thương xót.
Nhưng Tô Tố Như và Đỗ Tuyết Kỳ cơ bản không bận tâm tới mấy lời đó:
“Hạ Quân Dao, bà muốn ăn đòn sao? Vậy thì chịu đòn cùng cô ta luôn đi.” Đỗ Tuyết Kỳ rít lên.
Cánh cửa phòng Đỗ Hiểu Linh bật mở.
Ánh mắt ngơ ngác nhìn Đỗ Tuyết Kỳ và Tô Tố Như, còn chưa định thần được thì đã bị hai cánh tay rắn chắc của tên vệ sĩ lôi ra.
“Đánh nó! Mày nghĩ mày có Thiếu Quân bảo vệ mà tao không làm gì được mày hay sao?” Tô Tố Như giật tóc Đỗ Hiểu Linh xách ngược lên, ánh mắt ác độc nhìn cô.
“Vì mày bắt tay với tên Lục Tư Phàm mà hại tao nửa năm trên chùa Đại Quang.
Thù này tao không tính với mày tao không còn là Tô Tố Như.”
“Vút vút!” Chiếc gậy đập ngang lưng Đỗ Hiểu Linh.
Cô nằm bẹp xuống đất, còn chưa kịp ngóc đầu dậy thì những cú tát liên tiếp tới thẳng mặt.
“Đánh cho mày hủy dung đi.
Mày giỏi lắm, đồ ăn tẩm thuốc dị ứng mà mày cũng chỉ mọc lên mấy cái mẩn li ti.
Sao hả? Thời gian này mỗi đêm nhìn rắn bò vào phòng sợ không? Có nhớ mẹ mày chết thế nào không? Rắn là do tao thả đấy, ảnh mày và Lăng Tuấn Dương cũng là tao ghép đấy.
Tao muốn mày sống không bằng chết.” Đỗ Tuyết Kỳ cũng hung hăng xông đến.
Ấm ức bao tháng ngày nay bị Lục Thiếu Quân ghẻ lạnh khiến cô ta chỉ muốn trút lên người Đỗ Hiểu Linh.
Đỗ Hiểu Linh hộc một ngụm máu ra sàn.
Bụng có cảm giác đau buốt.
Cô đau đến mức không kêu lên được, bàn tay ôm lấy thân mình.
“Đánh tiếp đi!” Tô Tố Như tiếp tục hét lên.
“Bà chủ! Cậu Thiếu Quân về!”
Tiếng Lý Khắc Tư vội vã thông báo.
Bà ta mới nhìn thấy bóng xe từ phía ngoài nhưng đã không nhịn nổi việc Đỗ Hiểu Linh bị đánh thêm.
Vì chỉ cần thêm một đòn nữa, Đỗ Hiểu Linh có lẽ không trụ nổi.
Tô Tố Như tái mặt:
“Không phải nó ra sân bay đi nước ngoài sao?” Nhưng tiếng bà ta vừa nói ra miệng thì bóng Lục Thiếu Quân đã xuất hiện.
Ánh mắt anh ngùn ngụt lửa giận tiến thẳng vào giữa đám người quát lớn:
“Cút hết! Cút hết đi!”
Nghe tiếng Tô Tố Như và Đỗ Tuyết Kỳ đồng loạt co rúm người lại, cúi gằm xuống từ từ lùi ra sau..
Lục Thiếu Quân tiến tới, anh lập tức ôm lấy Đỗ Hiểu Linh trên tay hét lên:
“Gọi cấp cứu!”
Nói xong câu này, anh ôm lấy cô, lòng đau đến mức không thở nổi, chạy một mạch ra ngoài.
Nếu không phải vì cô đang quá đau thì anh đã xử hết một lượt những kẻ làm đau cô.
…
Bệnh viện đa khoa số một Giang Thành,
“Lục tổng, thật may là anh đưa cô ấy đến kịp thời, cô ấy đã có thai, suýt chút bị sảy vì lực tác động quá mạnh.”
Tai Lục Thiếu Quân như ù đi.
Từng thớ gân xanh nổi lên trên tay anh.
“Bác sĩ nói sao?”
“Tôi nói là cô ấy đã có thai.
Dựa vào kích thước thai nhi theo siêu âm thì cái thai phải được hơn hai tháng rồi.
Nhưng dinh dưỡng người mẹ không đủ nên tim thai yếu và mẹ thiếu máu trầm trọng.”
Cả người Lục Thiếu Quân run lên.
Đáy mắt long lanh nước mắt chực trào ra.
Đỗ Hiểu Linh yếu ớt nằm trên giường bệnh khiến cho tim anh đau đến mức không thể nào thở được.
Vừa đau anh lại vừa vui mừng vì trong bụng cô đang có một sinh linh bé bỏng.
“Cái thai này liệu có ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của cô ấy không? Nếu sức khỏe cô ấy không chịu nổi…”
Lục Thiếu Quân quay lại nói với bác sĩ, lời nói ra đến đây thì nghèn nghẹn không nói thêm được.
Bác sĩ thở dài:
“Thực tế thì thể trạng cô ấy quá yếu không thích hợp mang thai.
Nhưng bỏ thai thì không nên.
Chỉ cần thời gian sau này bồi bổ thật tốt cả mẹ và cả con sẽ tốt lên thôi.
Tôi khuyên Lục tổng nên giữ lại đứa bé.”
Vừa vặn lúc này Đỗ Hiểu Linh cũng tỉnh lại.
Lời bác sĩ nói từng lời cô đều không bỏ sót.
Cô có thai? Lục Thiếu Quân muốn bỏ đứa bé sao?
Nghĩ đến đây, cô không dám mở mắt ra.
Nước mắt lặn vào trong lòng cô mặn chát.
Cô đưa tay sờ xuống bụng mình.
Ở đây một sinh linh đang lớn lên, là em của Tiểu Thành, Tiểu Thành sau này sẽ không cô đơn nữa…
Nhưng… cha đứa trẻ… anh ấy không muốn đứa con này sao?
“Đỗ Hiểu Linh, em tỉnh rồi?”
Lục Thiếu Quân liếc mắt, thấy mí mắt cô chớp chớp lập tức cất tiếng, anh xoay người lại, chân gần như quỳ xuống bên cạnh giường bệnh, đưa tay nắm lấy tay cô:
“Xin lỗi em, tôi tới muộn rồi.”
Đỗ Hiểu Linh