“Cô Hiểu Linh! Ổn rồi! Thuốc thực sự có lợi.”
Tiếng bác sĩ thông báo như một liều thuốc cứu vớt cuộc đời cô.
Không gian như vỡ òa.
Quả nhiên, nếu cô chỉ chậm một tích tắc nữa thôi Tiểu Thành đã không cứu được.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Lăng Tuấn Dương lẩm bẩm:
“Đỗ Tuyết Kỳ quả thật không ngu ngốc mà thất tín.”
Đỗ Hiểu Linh không nói gì.
Cô quay người hỏi bác sĩ:
“Bác sĩ, tôi có thể vào thăm con trai tôi không?”
“Có thể.” Vị bác sĩ cất tiếng nói.
Đỗ Hiểu Linh không chờ thêm, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Mùi thuốc sát trùng lập tức xộc vào khoang mũi của cô.
Lục Thiếu Quân và Lăng Tuấn Dương không đi theo.
Cả hai đều chờ Đỗ Hiểu Linh bên ngoài, họ đều không muốn làm phiền Đỗ Hiểu Linh ở riêng với con trai mình.
Trong phòng bệnh, Tiểu Thành nhờ thuốc đã qua cơn nguy kịch, yếu ớt nằm trên giường.
Đỗ Hiểu Linh lập tức tiến đến, nước mắt tuôn rơi:
“Con trai, mẹ xin lỗi.
Mẹ không bảo vệ được con!”
Đỗ Hiểu Linh nức nở.
Cô vô cùng đau lòng.
Sâu trong tâm khảm của cô cô chỉ mong người chịu mọi đau đớn dày vò là mình.
Tất cả mọi khổ sở cô gánh hết để đổi lại cho con trai mình hai chữ “bình an”.
“Mẹ sai rồi.
Mẹ cứ nghĩ chỉ cần mẹ nhẫn nhịn ở bên cạnh là đủ để bảo vệ con, chỉ cần được ở bên con mẹ sẵn sàng trở nên hèn mọn, nhu nhược, luồn cúi.
Nhưng hôm nay mẹ biết mẹ sai rồi.”
Đỗ Hiểu Linh đã giấu những giọt nước mắt này từ rất lâu mới dám nói ra.
Hôm nay thì mọi thứ như vỡ òa trong cô khiến cô không thể kìm nén được nữa.
“Sự yếu đuối của mẹ đã khiến kẻ ác hại đến con.
Mẹ thật xin lỗi Tiểu Thành của mẹ.
Tiểu Thành ngoan, mau khỏe lại.
Nếu con không khỏe lại mẹ sẽ không bao giờ tha thứ được cho mình.
Mẹ hứa mẹ sẽ mạnh mẽ, sẽ vì con mà sống thật tốt.”
Đỗ Hiểu Linh gục mặt vào giường bệnh của Tiểu Thành.
Cậu bé rất nhỏ, chỉ bé như một cái gối ôm ở trên cái giường lớn.
Nghe tiếng mẹ khóc một hồi, mi mắt cậu bé khẽ chớp.
“Mẹ!”
Tiếng Tiểu Thành vang lên, mặc dù yếu ớt nhưng không khác nào nguồn sống đối với Đỗ Hiểu Linh.
Đỗ Hiểu Linh ngẩng lên, vui sướng nhìn con trai, vừa cười vừa khóc:
“Tiểu Thành, con tỉnh rồi.
Mẹ đây! Mẹ đây!”
“Đừng khóc.” Tiếng nói non nớt lần nữa vang lên bên tai.
Bàn tay với những cái kim truyền cắm vào sâu trong da thịt đau đến nhói lòng người mẹ đang cố đưa lên.
Bàn tay ấy run run như muốn lau đi nước mắt của mẹ mình.
“Mẹ không khóc.
Tiểu Thành, là mẹ vui!” Đỗ Hiểu Linh lau vội nước mắt của mình, tay khẩn trương ôm lấy bàn tay con, nâng niu như trân bảo.
“Ngoan! Con đừng động tay nếu không kim tiêm sẽ làm con đau!” Đỗ Hiểu Linh thủ thỉ căn dặn.
Nhìn con trai, lòng cô chưa bao giờ hỗn độn đến thế.
Những cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Tình mẫu tử luôn thiêng liêng như vậy.
….
Đêm xuống, Giang Thành bao phủ bởi một màn sương mỏng.
Đỗ Hiểu Linh chầm chậm đi tới cây nước lấy một cốc nước ấm rồi an tĩnh trở về chỗ ngồi.
Cô tựa vào cửa sổ, nhìn về phía Tiểu Thành đang lim dim ngủ.
Cách đó không xa, trên chiếc giường gấp, bóng dáng cao lớn của Lục Thiếu Quân đang ở đó.
Đêm tĩnh mịch, cô có thể nghe được cả tiếng thở dài của anh.
Dường như anh không ngủ được.
“Em ngủ đi!” Lục Thiếu Quân cất tiếng nói.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh mặc kệ, cô xem như chưa từng nghe thấy.
Cùng lúc đó, bên ngoài, có tiếng gõ cửa.
Đỗ Hiểu Linh hơi nhíu mày một cái, Lục Thiếu Quân cũng bất giác nhìn ra.
“Suỵt!” Đỗ Hiểu Linh thấy Lăng Tuấn Dương liền đưa tay ra hiệu cho anh vì lo tiếng động sẽ phiền đến giấc ngủ của con trai.
Lục Thiếu Quân bò dậy, vốn định bước tới phía cửa thì Đỗ Hiểu Linh đã nhanh chóng bước ra.
Cô đi rất nhẹ, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Lục Thiếu Quân còn chưa kịp định hình thì cánh cửa đã khép lại.
Anh cay đắng ngồi xuống, nhìn Tiểu Thành mà tự trách:
“Biết làm sao được, là tại ba mà.
Con mau khỏe đi để giữ mẹ lại cho cả hai cha con mình nhé.
Ba chỉ còn biết trông cậy vào con nữa thôi đấy.”
Lúc này, Đỗ Hiểu Linh bước ra bên ngoài hành lang, Lăng Tuấn Dương đã chờ sẵn cô với một bát súp nóng trên tay.
Dường như anh lo cô lao lực vì Tiểu Thành.
“Em ăn chút đi.
Ngày hôm nay em chưa ăn gì cả.” Tiếng Lăng Tuấn Dương dịu dàng.
Đỗ Hiểu Linh chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế hành lang bệnh viện.
Cô không từ chối bát súp của Lăng Tuấn Dương.
Lúc này yên tâm hơn về tình trạng của Tiểu Thành thì quả nhiên cô cũng thấy có chút đói bụng.
“Mau ăn đi cho nóng.” Lăng Tuấn Dương lần nữa giục giã.
Đỗ Hiểu Linh chậm rãi ăn cho hết.
Cô cần phải có sức lực để chiến đấu với từng người, từng kẻ hại cô, cha mẹ cô, các con của cô.
“Hiểu Linh, chúng ta cứ như vậy thả người sao?” Lăng Tuấn Dương dường như đã suy nghĩ rất lâu mới dám cất tiếng hỏi.
Đỗ Hiểu Linh ăn xong bát súp, đưa lại bát cho Lăng Tuấn Dương, cô nhàn nhạt nói:
“Em có nói tha cho cô ta sao?”
Lăng Tuấn Dương đắc ý không nhịn được mà vỗ tay một cái:
“Phải vậy chứ!