“Người đẹp! Tại sao lại bị Interpol truy đuổi thế?” Trên xe, gã đàn ông người ngoại quốc cười khà khà nói.
Đỗ Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn qua gương, gã có đôi mắt xanh, mái tóc vàng đúng chuẩn dân nước S, nói tiếng bản địa nhưng Đỗ Tuyết Kỳ cơ bản cũng hiểu.
“Không có gì.” Đỗ Tuyết Kỳ lạnh lùng đáp.
Cô ta nhìn về phía sau thấy xe cảnh sát không còn bám theo nữa.
Gã ngoại quốc này quả nhiên lái xe rất điêu luyện, chỉ bằng vài khúc cua đã có thể cắt đuôi interpol rồi.
“Không có gì mà họ truy đuổi cô em sao?” Bên cạnh ghế lái là tiếng của một gã khác.
Đỗ Tuyết Kỳ quét qua nhìn một lượt, trong lòng dâng lên phòng bị.
“Vậy các người không phải là người mẹ tôi sắp xếp sao?”
“Hừm.
Cả hai có thôi đi không, đừng có trêu chọc cô ấy.” Tiếng người kéo Đỗ Tuyết Kỳ lên xe nói.
Lúc này Đỗ Tuyết Kỳ mới phát hiện ra đối phương là phụ nữ, cắt tóc đàn ông, nước da trắng, đầy tàn nhang nhưng nhìn chung ngũ quan rất cân đối.
Đỗ Tuyết Kỳ nghi ngờ hỏi một lần nữa:
“Các người là ai?”
“Là người mẹ cô phái đến cứu cô.” Người phụ nữ đáp nhanh.
Đỗ Tuyết Kỳ quét ánh mắt sắc bén về phía đối phương, cẩn thận hỏi lại.
“Mẹ tôi là ai?”
Vừa nghe thấy Đỗ Tuyết Kỳ nói như thế thì cả ba người trên xe phá lên cười.
Gã lái xe nói:
“Cô em cũng quá cẩn thận đi.
Bọn tôi trước giờ không hỏi danh tính khách thuê, đó là nguyên tắc, có hỏi thì khách thuê cũng không bao giờ nói.
Chúng tôi chỉ biết cần đón cô em ở sân bay.
Vậy thôi!” Gã đáp rất nhanh, dường như không để lại sơ hở nào.
“Tôi cần tới địa chỉ này.
Các người đưa tôi đến đây được không?”
Người phụ nữ liếc nhìn địa chỉ ghi trên tờ giấy mà Đỗ Tuyết Kỳ đưa ra, một khắc ánh mắt thoáng kinh động, nhưng rất nhanh nhún vai một cái nói:
“Đương nhiên, nhưng mà phải thêm tiền.
Vị trí nơi này hơi đặc biệt, không dễ đi vào.
Cô lại đang bị truy nã, vì vậy cần thuê thuyền riêng.”
“Các người muốn bao nhiêu?”
“Ba trăm triệu, trọn gói luôn.” Người phụ nữ liếc mắt nhìn trang phục trên người Đỗ Tuyết Kỳ, toàn là hàng hiệu, ngửi cũng ra mùi tiền liền cẩn thận cân đong đo đếm.”
Đỗ Tuyết Kỳ hơi cau mày.
Bình thường đây không phải là số tiền lớn nhưng hiện giờ cô ta đang chạy trốn, chỉ mang theo tiền mặt và trang sức Vạn Như Ngọc gom góp cho, tính tới tính lui vẫn là nên tiết kiệm một chút.
Huống chi đây chỉ là thuê bọn chúng bảo kê cho cô ta ra đảo gặp người mẹ cô ta sắp xếp, tiền không cần phải trả nhiều như vậy.
“Ba trăm triệu quá nhiều.
Bớt đi!”
Người phụ nữ sắc mặt lạnh tanh nhìn Đỗ Tuyết Kỳ thêm một lượt nữa, cong môi cười một cái:
“Ba trăm năm mươi triệu.
Nếu cô mặc cả mời đi xuống.”
Đỗ Tuyết Kỳ tái mặt.
Hai tên ngồi trên ghế lái và ghế phụ lái huýt sáo một cái có ý mỉa mai.
Đám người này cũng thật biết tính toán, biết Đỗ Tuyết Kỳ đang chạy trốn liền siết giá.
Tình hình này nếu như Đỗ Tuyết Kỳ còn làm căng e rằng số tiền mang theo cũng bị cuỗm sạch.
“Được.
Ba trăm năm mươi triệu thì ba trăm năm mươi triệu, tới nơi sẽ giao tiền.
Bây giờ thì đi thôi.”
Đỗ Tuyết Kỳ không nghĩ được bản thân vừa xuống sân bay đã bị vây bắt.
Phía Lục Thiếu Quân cứ như chuẩn bị sẵn vậy, thậm chí còn đánh cho cô ta không kịp trở tay.
Đỗ Tuyết Kỳ rất hận.
Cô ta hừ lạnh:
“Biết thế chỉ chuẩn bị trước chút thuốc, không tiết lộ công thức, có như thế Lục Thiếu Quân mới không ra tay nhanh như vậy.”
“Cô lầm bầm cái gì vậy?” Người phụ nữ bên cạnh cau mày hỏi, vẻ như không thoải mái.
Đỗ Tuyết Kỳ tái mặt xua tay:
“Không có gì.” Cô ta mơ hồ thấy không nên dây dưa hay gây hấn với đám người này.
Ở nơi đây cô ta thân cô thế cô, bọn chúng lại toàn hàng lưu manh, cô ta đấu không lại.
“Nơi cô muốn đến ban ngày hải quan làm rất chặt.
Tôi đề nghị chúng ta tới tối hãy đi.
Đêm nay tạm trú ở nhà tôi trước.” Người phụ nữ cất cái súng vào thắt lưng, cất tiếng nói.
Đỗ Tuyết Kỳ lúc này mới để ý trên người đối phương quả nhiên có nhiều loại vũ khí, không chỉ súng ngắn mà còn dao và dây thừng nữa.
Trong lòng Đỗ Tuyết Kỳ thoáng rét lạnh.
…
Đỗ Hiểu Linh tỉnh dậy thấy mình nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng bệnh của Tiểu Thành, trên người đắp một cái chăn mỏng.
Lục Thiếu Quân đang ngồi gần đó, tỉ mỉ múc một bát súp đặt sẵn trên bàn.
“Dậy rồi đấy à? Anh nấu súp cho em.
Thấy đêm qua em có vẻ muốn ăn súp.”
Lục Thiếu Quân cất tiếng nói.
Rõ ràng là anh đang cố tình nhắc lại việc Đỗ Hiểu Linh ăn súp do Lăng Tuấn Dương mang đến.
Đỗ Hiểu Linh chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Cô đứng lên đi thẳng về phía Tiểu Thành, kiểm tra từng chai truyền xem có bị nhanh hay chậm không rồi mới đi vào nhà vệ sinh.
Lục Thiếu Quân mím môi không nói gì cả, chỉ âm thầm nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, muốn đưa tay chạm lấy mà không được.
“Mẹ!” Bất chợt tiếng Tiểu Thành cất lên.
Đỗ Hiểu Linh quay người lại, chạy nhanh tới bên cạnh giường con mình.
“Con trai, con thấy trong người thế nào rồi?”
“Con thấy có mùi súp rất thơm.
Con muốn ăn.” Tiểu Thành khẽ nói.
Lục Thiếu Quân đứng bên cạnh cũng mừng đến chảy cả nước mắt.
Tiểu Thành dù đã tỉnh nhưng vẫn luôn không có vị giác, chẳng thiết ăn gì.
Anh luống cuống nói:
“Đây là súp gà ngô non, không phải hải sản, ba lấy cho con ăn.”
Lần trước trong tiệc mừng ngày Lục Tư Phàm về lại nhà họ Lục, Tiểu Thành vì ăn hơi nhiều hải sản trong súp mà nôn nên Lục Thiếu Quân vẫn nhớ.
Đỗ Hiểu Linh thoáng ngạc nhiên vì những tiểu tiết thế này anh cũng để ý, nhưng