Một tháng sau, tại Giang Thành, Đỗ Hiểu Linh dắt tay Tiểu Thành bước ra cổng bệnh viện.
Cả hai mẹ con cùng nhau hít thở chút không khí trong lành của cuộc sống bên ngoài bệnh viện sau một tháng trời chiến đấu với cửa tử.
“Mẹ, con không muốn về biệt thự Châu Giang Đế Cảnh đâu.
Con muốn ở cùng mẹ cơ.”
Tiểu Thành đôi mắt lấp lánh nhìn mẹ năn nỉ.
Đỗ Hiểu Linh ôm lấy con trai, cũng không muốn rời đi.
Nhưng Tiểu Thành là cốt nhục nhà họ Lục, cô không thể nói muốn mang con theo mình là mang được.
Cô quay sang Lục Thiếu Quân:
“Có thể cho Tiểu Thành sống cùng với tôi được không?”
Lục Thiếu Quân nhìn cô, còn chưa kịp nói lời nào thì điện thoại anh reo vang.
Đầu dây bên kia là mẹ anh - Tô Tố Như.
“Lục Thiếu Quân, mẹ dù chết cũng không đồng ý để Tiểu Thành tới sống với người nhà họ Đỗ.
Một Đỗ Tuyết Kỳ đã đủ khiến chúng ta điêu đứng rồi.
Mẹ nhất định không đồng ý.”
“Mẹ! Chuyện này để về nhà con sẽ nói rõ với mẹ.
Hiểu Linh dù sao cũng là mẹ ruột Tiểu Thành.”
Nói lời này Lục Thiếu Quân có cảm giác như Đỗ Hiểu Linh thoáng qua nhìn anh, nhưng khi anh ngước lên, mặt cô lạnh tanh hướng đi phía khác khiến cho anh có cảm giác những gì mình vừa nhìn thấy chẳng qua là ảo tưởng mà thôi.
“Được.
Vậy mẹ chờ xem con xử trí thế nào.” Tô Tố Như nói xong thì cúp máy.
Lục Thiếu Quân đứng trước cổng bệnh viện, anh cất tiếng nói:
“Hôm nay em cứ tạm đón Tiểu Thành qua chỗ em.
Qua mấy ngày cũng phải để cho con về gặp bà nội và ông cố Lục.
Em xem làm vậy được không?”
“Được.” Đỗ Hiểu Linh mừng rỡ, nhưng cô lại chỉ đáp gọn lỏn, một chút cảm xúc cũng không lộ ra.
“Yeah! Vậy là con được ở với mẹ rồi.” Tiểu Thành sung sướng reo lên.
Đỗ Hiểu Linh quay người, xách cái túi đồ trên tay Lục Thiếu Quân, vừa vặn lúc này Lăng Tuấn Dương đã lái xe đến.
“Hiểu Linh, chúng ta đi được chưa?” Từ trên xe, Lăng Tuấn Dương bước xuống, nhấc bổng Tiểu Thành lên tay.
“Chà chà! Cuối cùng Tiểu Thành nhà ta đã được ra viện.”
Mặt Lục Thiếu Quân đen như cái đít nồi, anh nạt:
“Ai là Tiểu Thành nhà cậu? Nó là con trai tôi, mang huyết thông của Lục Thiếu Quân.”
Lăng Tuấn Dương liếc mắt một cái, cơ bản cũng không thèm để ý đến sự giận dữ của Lục Thiếu Quân.
Đỗ Hiểu Linh thì khỏi phải nói, đến một tia ủng hộ cũng không có.
“Bác sĩ Lăng! Ba nói sẽ cho cháu ở cùng mẹ.” Đôi mắt Tiểu Thành sáng lấp lánh, rối rít khoe với Lăng Tuấn Dương.
“Vậy thật tốt quá.
Nếu vậy ngày mai bác sẽ sang đưa cháu và mẹ Hiểu Linh đi câu cá nhé.”
Lục Thiếu Quân đứng đó, chẳng khác gì người thừa.
Cái gì mà đi câu cá? Cái gì mà tốt với chả không tốt? Có đi câu cũng là ông đây đưa đi hiểu chưa? Lục Thiếu Quân ấm ức trong lòng mà không thể nói ra được lòng càng khó chịu.
“Chúng ta về thôi!” Đỗ Hiểu Linh lên tiếng.
Lục Thiếu Quân còn chưa kịp phản ứng gì thì Lăng Tuấn Dương đã bế bổng Tiểu Thành lên xe.
Còn Đỗ Hiểu Linh cũng bước theo anh.
“Nhìn kìa, một nhà ba người kia đẹp quá đi!”
Đột nhiên tiếng người qua đường vang lên.
Lục Thiếu Quân tức muốn nổi đóa lên, anh quay nhìn người vừa nói.
Bên cạnh, người phụ nữ khác cũng xuýt xoa:
“Công nhận, ba đẹp trai, mẹ xinh gái, thảo nào đẻ ra được đứa con đáng yêu thế.”
Lục Thiếu Quân thật tức muốn chết.
Trong một tích tắc, đôi mắt anh rét lạnh y như đang kéo hết băng vĩnh cửu ngoài nam cực về.
“Ủa! Sao tự nhiên thấy lạnh thế nhỉ?” Tiếng người qua đường nói.
Họ dắt tay nhau đi qua Lục Thiếu Quân.
Mà lúc này chiếc xe của Lăng Tuấn Dương cũng khởi động rời đi.
Lúc Lục Thiếu Quân nhận ra thì anh chỉ còn kịp đứng đó mà hít khói.
“Này! Tiểu Thành, con còn chưa chào người làm cha này đâu.
Con với cái.
Con sẽ hối hận đó.”
Lục Thiếu Quân đá viên gạch dưới chân đi rồi lầm bầm.
Mà mồm thì gần tai, anh chửi mình anh nghe, Tiểu Thành và Đỗ Hiểu Linh đã đi xa rồi, chẳng còn ai bận tâm đến cơn giận của anh.
Lục Thiếu Quân trở về nhà họ Lục.
Tâm trạng thật sự rất tệ.
Vừa thấy anh trở về Hạ Quân Dao đã chạy ra:
“Cậu chủ! Tiểu Thành không về sao?” Hạ Quân Dao vừa hỏi xong thì đã cảm thấy mình nói lời không nên.
Lục Thiếu Quân chẳng thèm trả lời, đi vào trong nhà.
“Thiếu Quân, cháu nội của mẹ đâu?” Tiếng Tô Tố Như cất lên.
Khuôn mặt đã được che lại bằng một cái mặt nạ nên không ai nhìn rõ được bên trong bà ta thế nào.
“Mẹ! Con muốn cưới Hiểu Linh làm vợ.” Lục Thiếu Quân lên tiếng.
Ánh mắt Tô Tố Như sắc bén quét qua:
“Mẹ không đồng ý.
Mẹ không muốn thêm một đứa con dâu mang họ Đỗ.
Chỉ cần nhìn thấy thôi là mẹ đã nghĩ đến Đỗ