Tại nhà họ Trần, Trần Du Lan buồn bực không vui.
Cô ta vừa từ chỗ ông cố Lục về.
Bệnh tình của ông cố đã đỡ nhiều, một phần cũng là nhờ Lăng Tuấn Dương cao tay.
“Nhược Đồng, em đã tìm được địa chỉ nhà Đỗ Hiểu Linh cho chị chưa?” Trần Du Lan cất tiếng hỏi người giúp việc trong nhà.
Nghe tiếng Trần Du Lan, cô gái giúp việc nhỏ liền đáp:
“Em hỏi rồi chị ơi.
Cô ta ở khu Giang Đô Thành, đây là địa chỉ cụ thể.” Vũ Nhược Đồng vừa nói vừa ghé cái điện thoại chỉ cho Trần Du Lan.
“Em gửi định vị cho chị đi.
Chị tới thăm Tiểu Thành luôn.
Nghe nói Lục Thiếu Quân không đón con trai về.”
Trần Du Lan nói vừa chầm chậm tiến đến trước gương, tự nhìn ngắm mình trong đó.
“Em chưa gặp Đỗ Hiểu Linh nhỉ? Nếu em gặp em sẽ mắt chữ O, mồm chữ A cho coi.”
Vũ Nhược Đồng vừa nghe thấy thế liền ngạc nhiên hỏi:
“Sao lại mắt chữ O mồm chữ A ạ?”
Trần Du Lan cười tự mãn cất tiếng nói:
“Cô ta giống chị vô cùng.
Lục Thiếu Quân quả nhiên là một người si tình.
Đến chọn người phụ nữ bên cạnh mình cũng chọn giống y hệt chị.
Nhưng anh ấy lại chẳng cho cô ta nổi cái danh phận.
Em nói xem đó là vì sao?”
Vũ Nhược Đồng vừa nghe thấy thì có chút không thể tin tưởng được.
Cô ta nhìn Trần Du Lan với đôi mắt sùng bái:
“Chị Du Lan, dù cô ta có giống chị như đúc thì cái khí chất tiểu thư nhà họ Trần đâu phải ai cũng có được chứ! Không những thế, chị cùng lớn lên với Lục tổng, hai người đâu khác gì thanh mai trúc mã đâu.
Nếu như không phải chị cứ cố chấp với bác sĩ Lăng thì chị đã sớm thành phu nhân nhà họ Lục danh giá rồi.
Đỗ Hiểu Linh chẳng qua chỉ là một vật thay thế thôi.”
Trần Du Lan nghe lời Vũ Nhược Đồng tán thưởng lại càng thêm tự mãn, cô ta cười nói:
“Đúng thật, mặc dù Đỗ Hiểu Linh có giống chị thì chị cũng thấy cô ta thật tầm thường.
Em nói xem, một phụ nữ có thể chấp nhận ở bên cạnh một người đàn ông, sinh con cho anh ta trong khi danh phận không có.
Điều đáng cười hơn nữa Đỗ Tuyết Kỳ là chị em gái của cô ta còn là vợ hợp pháp của Lục Thiếu Quân.
Đỗ Hiểu Linh cũng thật đáng khinh mà.
Loại người như vậy sao Lăng Tuấn Dương lại giúp đỡ cơ chứ?”
Vũ Nhược Đồng vừa nghe Trần Du Lan nói thì vội vã đáp lời:
“Cái này thì em đã tìm hiểu hộ chị rồi.
Đỗ Hiểu Linh từng bị câm, là bác sĩ Lăng chữa bệnh cho cô ta, ba cô ta và ba của bác sĩ Lăng vốn là bạn tốt, từng cùng nhau hợp tác làm ăn.
Ông ta gửi gắm Đỗ Hiểu Linh cho chủ tịch Lăng, vậy nên bác sĩ Lăng chẳng qua cũng chỉ là làm việc theo trách nhiệm, phần nhiều là do ba anh ấy ép buộc thôi.”
Trần Du Lan hai mắt sáng lên sau câu nói này, cô ta vuốt nhẹ mái tóc dài buông ra phía sau lưng rồi mỉa mai:
“Đó.
Hóa ra là như vậy.
Đỗ Hiểu Linh thật là thứ âm hồn bất tán.
Nhưng mà thôi, vì cô ta có giao tình tốt với nhà họ Lăng, chị cũng đành hạ cố đến thăm Tiểu Thành.
Dẫu sao Lăng Tuấn Dương đã là đối tượng mà chị thích, dù bằng cách gì chị cũng phải đạt được.”
Trần Du Lan nói xong thì quay người tìm cái áo khoác.
Cô ta cất tiếng nói với Vũ Nhược Đồng:
“Chuẩn bị chút quà.
Bảo tài xế đưa chị tới đó.”
“Vâng.
Em đi làm ngay ạ.”
Khu Giang Đô Thành.
Đỗ Hiểu Linh nghe tiếng chuông cửa thì cất tiếng:
“Tuấn Dương, anh mở cửa giúp em với.
Em đang bận một chút trong bếp.”
Trên ghế, Ninh Tiểu Sảnh cũng đang chăm chú phân loại rau củ quả, mỗi thứ đều tỉ mỉ cất vào trong hộp.
Có cảm giác như kể cả Ninh Tiểu Sảnh cũng cho rằng Đỗ Hiểu Linh không có kinh nghiệm sống bên ngoài một mình vậy.
“Trần Du Lan? Em tới đây làm gì?” Lăng Tuấn Dương vừa mở cửa thì thấy Trần Du Lan, vì quá bất ngờ mà nói lớn.
Trần Du Lan chẳng thèm để ý đến cái biểu cảm không chào đón cô ta của Lăng Tuấn Dương, mỉm cười nói:
“Em nghe nói Tiểu Thành xuất viện nên đến chúc mừng.
Ủa? Ninh Tiểu Sảnh, cô cũng ở đây à?
Ninh Tiểu Sảnh đang ngồi trên ghế, liếc thấy Trần Du Lan đành cố nặn ra một nụ cười:
“Xin chào.
Đợt này về nước định cư đấy à?” Ninh Tiểu Sảnh hướng về Lăng Tuấn Dương trêu chọc: “Lăng Tuấn Dương, cậu thật có phúc nhỉ?”
Lăng Tuấn Dương mặt méo xệch.
Anh đóng cửa lại bước vào bên trong bếp.
“Đỗ Hiểu Linh! Chào cô.
Chúc mừng Tiểu Thành ra viện nên tôi đến chơi.
Cô đang nấu ăn đó à? Cần tôi giúp gì không?”
Trần Du Lan niềm nở nơi.
Ai không biết có thể nghĩ rằng cô ta và Đỗ Hiểu Linh thân thiết lắm vậy.
Đỗ Hiểu Linh thật ra cũng đã nghe nói qua về quan hệ của Trần Du Lan và Lăng Tuấn Dương nên cũng có phần nể mặt.
Dẫu sao cô ta cũng là cùng lớn lên với Lăng Tuấn Dương.
“Không cần đâu.
Cô Trần ngồi chơi với mọi người đi.”
Đỗ Hiểu Linh khách sáo nói.
Trên ghế Tiểu Thành đang lấy bút vẽ vào mấy cái nhãn hộp thực phẩm, vừa làm vừa cười với Ninh Tiểu Sảnh, hoàn toàn chẳng bận tâm đến Trần Du Lan.
“Tiểu Thành cuối tuần này con có muốn đi chơi không? Chị Du Lan sẽ đưa em đi công viên giải trí.” Trần Du Lan bắt đầu làm thân.
Cô ta chẳng qua nghe nói Lăng Tuấn Dương cực kỳ thích đứa trẻ này, huống chi, đứa trẻ này còn là con của Lục tổng.
Tiểu Thành ngước mắt nhìn đối phương, cậu