“Xong rồi đấy à?” Lăng Tuấn Dương đi ra phòng bếp, mắt nhìn có phần khoái trá khi thấy bộ dạng thảm thương của Trần Du Lan.
“Ừm.
Anh ăn đi.” Trần Du Lan có phần cụt hứng.
Lăng Tuấn Dương tự mình lấy ra hai chén cơm.
Nhìn mọi thứ trên bàn ăn một lượt.
Cách nấu ăn này, kết hợp đồ ăn này vừa nhìn đã thấy giống Đỗ Hiểu Linh.
Lăng Tuấn Dương không nhịn được mà thở dài.
“Sao anh thở dài?” Trần Du Lan rất nhanh nhận ra thái độ của Lăng Tuấn Dương.
Có lẽ một phần vì cô ta tính kế bất thành nên trong lòng hậm hực.
“Em tự biết trong lòng mà.” Lăng Tuấn Dương cũng không hề giấu giếm.
Trần Du Lan nước mắt lưng tròng.
Những ngày này cô ta nỗ lực không ít nhưng đổi lại cô ta vẫn chỉ nhận được sự lạnh nhạt của Lăng Tuấn Dương, lòng cô ta không cam tâm.
Trần Du Lan không đáp lại lời Lăng Tuấn Dương.
Cô ta bắt đầu cầm bát cơm lên ăn.
Lăng Tuấn Dương đưa đũa gắp một miếng sườn, vừa cho lên miệng đã thấy có hương vị na ná đồ ăn do Đỗ Hiểu Linh nấu, tuy nhiên vị của nó vẫn còn thiếu một thứ gì đó, như là cái tình của người nấu ăn.
“Món này…” Lăng Tuấn Dương nói giữa chừng thì dừng lại không nói nữa.
Người ta vẫn nói người nấu ăn sẽ mang tình cảm vào món ăn của mình.
Đỗ Hiểu Linh nấu ăn, cô dành tâm huyết avf sự yêu thương của mình vào đó, không có mưu cầu vụ lợi nào, vì vậy đồ ăn tự khắc cũng có cái mộc mạc, bình dị.
Nhưng Trần Du Lan thì không.
Vậy nên món sườn này dù phối vị có giống thì khi ăn vào vẫn cảm thấy sự toan tính khiến cho món ăn không còn ngon miệng nữa.
Trần Du Lan ấm ức nhìn phản ứng của Lăng Tuấn Dương, nói:
“Anh muốn nói gì thì nói đi.
Đừng có úp úp mở mở kiểu đó, không phải phong cách của anh.”
Lăng Tuấn Dương liếc mắt nhìn lên đối phương, anh chân thành nói:
“Em là Trần Du Lan, sẽ có người yêu thương em vì em là chính em.
Đừng cố gắng bắt chước một ai đó hay trở thành một ai đó.
Em hiểu không?”
Trần Du Lan nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng bực tức:
“Anh bị sao vậy? Em chỉ nấu ăn theo cách Đỗ Hiểu Linh nấu mà thôi.
Tại sao em phải cố gắng trở thành loại phụ nữ hèn mọn như cô ta? Anh biết Lục Thiếu Quân luôn yêu em, và anh nhìn Đỗ Hiểu Linh đi, cô ta giống em thế nào? Anh có dám nói cô ta không là thế thân của em hay không? Nếu trong hai người có một người cần bắt chước thì cô ta mới nên xem lại.”
Lăng Tuấn Dương vô cùng kinh ngạc.
Anh cũng không kìm được cơn giận.
Mắt anh trừng lên, đưa tay đập bàn xuống, quát:
“Em im ngay.
Đỗ Hiểu Linh cô ấy không giống em, cô ấy không giống ai hết, bao gồm cả em.
Trên đời này nếu có thứ gì độc nhất vô nhị thì chính là cô ấy.”
Trần Du Lan ngạc nhiên lắm.
Cô ta không nghĩ được Lăng Tuấn Dương sẽ vì bênh vực Đỗ Hiểu Linh mà quát thẳng vào mặt cô ta như thế.
“Anh làm gì mà quát em?” Trần Du Lan bực tức nói.
Trần Du Lan, Lăng Tuấn Dương và Lục Thiếu Quân từng lớn lên bên nhau, ai cũng từng rất cưng chiều cô ta.
Hôm nay Lục Thiếu Quân đẩy cô ta ra, còn con trai nói lời móc mỉa, đến khi cô ta dốc lòng dốc dạ ở đây nấu ăn cho Lăng Tuấn Dương cũng bị anh phũ không thương tiếc.
Tất cả cũng chỉ bởi vì một cái tên Đỗ Hiểu Linh ấy.
“Em tự xem lại mồm miệng lợi hại của em đi.
Em đừng có hở một tí là miệt thị người khác.
Em về đi.
Nhà nhỏ này không chứa nổi nhân vật lớn như em.” Lăng Tuấn Dương vừa mắng vừa cất tiếng đuổi người.
Trần Du Lan không mất thêm một giây nào, trực tiếp đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Cô ta không thèm bận tâm bộ dạng lúc này trông xấu xí ra sao.
Trần Du Lan trở về nhà trong một tâm trạng cực kỳ tệ hại.
Vừa thấy cô ta, Vũ Nhược Đồng liền chạy ra.
“Chị Du Lan, chị sao thế? Sao lại mặc đồ này?”
Trần Du Lan bước tới, mặt như chực khóc.
Cô ta lên tahwrng phòng mình.
Vũ Nhược Đồng hoảng hốt đuổi theo.
“Chị Du Lan, ai bắt nạt chị thế? Có phải là bác sĩ Lăng hay không?”
Vũ Nhược Đồng lo lắng hỏi.
Cô ta ở bên cạnh Trần Du Lan nhiều năm cũng đủ hiểu người duy nhất khiến Trần Du Lan trở thành cái bộ dạng này chỉ có thể là Lăng Tuấn Dương.
“Lăng Tuấn Dương chết tiệt.
Chị chỉ nói mấy câu đã quay lại mắng chị, còn nói cái gì là không được so sánh với Đỗ Hiểu Linh, không phải bắt chước cô ta nữa chứ.
Tức chết chị mà.”
Vũ Nhược Đồng vừa nghe trong lòng cũng đã có dự đoán.
Cô ta lập tức vuốt đuôi an ủi:
“Chị đừng giận.
Bác sĩ Lăng chẳng qua muốn chị luôn là chị mà thôi.
Bác sĩ Lăng từ trước tới nay ruột để ngoài da, ăn nói không khéo mà thôi.”
Nghe lời Vũ Nhược Đồng vừa nói lòng Trần Du Lan dịu đi.
Cô ta quay lại nhìn giúp việc của mình, thận trọng hỏi lại:
“Có phải thế không? Chắc chắn không phải anh ấy có cái gì đó với Đỗ Hiểu Linh chứ?”
Vũ Nhược Đồng vừa nghe không nhịn được bèn cười:
“Chi Du Lan à, chị tự ti từ bao giờ vậy.
Đỗ Hiểu Linh mặt mũi giống chị như vậy.
Nếu bác sĩ Lăng nhìn trúng cô ta thì sao không chọn chị? Dù thế nào cô ta cũng là phụ nữ, sinh con ngoài giá thú cho Lục tổng, lại còn từng bị câm, chẳng khác gì con chim mà nhà họ Lục nuôi trong nhà, một chút địa vị cũng không có.
Người như vậy bác sĩ Lăng có thể có cảm tình sao?”
Trần Du Lan nghe được mấy lời này thì cảm thấy vô cùng mát lòng mát dạ.
Cô ta nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Có thể do tâm trạng cô ta không tốt do tính kế bất thành mà dẫn đến việc hậm hực với Lăng Tuấn Dương trước.
Rất có thể vì lý do này mà anh mới tức giận mà nói mấy lời đó.
Vũ Nhược Đồng đứng một bên nhận ra khuôn mặt của Trần Du Lan có chút biến đổi thì lòng liền thở phào:
“Đó, chị thấy chưa.
Chẳng qua khi hai người cùng nóng lên mới cùng nói mấy lời khó nghe như vậy.
Đỗ Hiểu Linh lấy gì so với chị chứ? Nhan sắc của cô ta cũng chỉ là sao chép của chị, nhưng mà khí chất so sao nổi?”
Trần Du Lan quay nhìn Vũ Nhược Đồng.
Đối phương chưa từng gặp Đỗ Hiểu Linh đã nói chắc như đinh đóng cột.
Trong lòng Trần Du Lan thoáng qua câu nói của Tiểu Thành, cô ta vốn không muốn thừa nhận.
Nhưng dù không thừa nhận cô ta cũng biết Tiểu Thành nói đúng.
Nếu như không vì cô ta đều trang điểm tỉ mỉ thì khi đối diện với mặt mộc của Đỗ Hiểu Linh thì cũng không chắc được là ai muốn bắt chước ai, ai muốn trở thành ai.
Tâm lý ghen ghét đố kỵ lại dâng lên trong lòng Trần Du Lan.
“Hừm.
Dù sao cô ta cũng chỉ là một con câm, một kẻ cướp chồng người khác, rẻ mạt vô cùng.” Trần Du Lan tức khí mắng một hồi.
Cuối cùng quay lại nhìn Vũ Nhược Đồng:
“Em ra ngoài đi.
Chỉ muốn ngủ một chút.”
Vũ Nhược Đồng gật đầu.
Cô ta ra ngoài đóng nhẹ cửa lại.
Trong phòng Trần Du Lan ngồi trước tấm gương lớn, tỉ mỉ quan sát từng nét trên gương mặt mình.
Cô ta lấy chai nước tẩy trang tẩy bỏ đi lớp vỏ bọc bên ngoài khuôn mặt.
“Đáng chết thật.
Tại sao Đỗ Hiểu Linh có thể có nét tự nhiên thanh tú như thế chứ?” Trần Du Lan cáu giận nhìn mình trong gương rồi nói ra mấy câu tự sâu đáy lòng cô ta vốn không muốn thừa nhận.
Trong gương lúc này quả nhiên là một Trần Du Lan khác.
Da cũng không trắng mịn như trước, nếp nhăn rõ ràng hơn ở phần đuôi mắt.
Bỏ lớp make up, sống mũi cũng không còn cao thẳng, khuôn mặt kém thanh tú hơn hẳn, nhất là cái cằm, không còn thon gọn như lúc trước đó nữa.
Trần Du Lan thở dài.
Cô ta luôn ở trong bộ