Trần Du Lan mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại.
Nhưng cô ta không bước vào mà lặng lẽ rời đi.
Trong lòng khó chịu đến mức muốn nổi điên.
Đi lòng vòng một hồi, chẳng hiểu sao Trần Du Lan lại đi đến khu Châu Giang Đế Cảnh.
Có lẽ đây là phản xạ bản năng nhiều năm liền của Trần Du Lan mỗi lần gặp chuyện đau lòng với Lăng Tuấn Dương thì cô ta luôn tìm tới Lục Thiếu Quân.
“Cô Trần.
Cô tìm Lục tổng sao?” Từ trong biệt thự Ngụy Tử Việt nhận ra Trần Du Lan đang tần ngần ngoài cửa, nửa muốn vào nửa như không muốn vào.
“Anh ấy không có nhà sao?” Trần Du Lan cất tiếng hỏi Ngụy Tử Việt.
“Dạ, Lục tổng vừa lên nhà cũ thăm Lục lão gia.
Để tôi đưa Trần tiểu thư lên đó.”
Ngụy Tử Việt nhanh chóng đáp.
Trần Du Lan không nói gì, lặng lẽ bước chân lên xe điện theo người vệ sĩ của Lục Thiếu Quân.
Nhà cũ nằm cách biệt thự của Lục Thiếu Quân không xa, di chuyển trong khu có thể bằng xe điện thân thiện với môi trường.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng ở nhà cũ của Lục gia, nơi mà hiện tại chỉ có ông cụ Lục đang sống.
Trần Du Lan khá quen thuộc nơi này.
Không tính thuở nhỏ thường ở đây chơi thì thời gian này cô ta cũng thường xuyên qua lại để chữa bệnh cho ông cụ Lục.
“Trần tiểu thư!” Từ trong nhà, Hạ Quân Dao cất tiếng nói.
Từ hôm mà Tiểu Thành đến ở với Đỗ Hiểu Linh thì Hạ Quân Dao được Lục Thiếu Quân đưa tới chỗ ông cụ Lục để chăm sóc cho ông.
Thời điểm này là thời điểm nhạy cảm, anh chỉ muốn dùng người bản thân thật sự tin tưởng mà thôi.
“Lục Thiếu Quân đang ở trong đó sao?” Trần Du Lan xác nhận lại một lần nữa.
Hạ Quân Dao âm thầm nhìn Trần Du Lan một lượt rồi mỉm cười:
“Vâng ạ! Lục tổng đang nói chuyện cùng Lục lão gia.
Cô Trần chờ tôi vào thông báo một tiếng.”
Hạ Quân Dao nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Trần Du Lan có vẻ như không hài lòng nên nhăn mặt một cái.
Từ bao giờ cô ta cần gặp Lục Thiếu Quân mà còn phải chờ đợi người làm đi thông báo? Cảm giác mất mát lại khiến Trần Du Lan khó chịu.
“Hừm.” Trần Du Lan không nhịn được thở dài một cái.
Ngụy Tử Việt đứng cạnh, dường như cũng nhận ra cảm xúc này của đối phương, anh ta cười trong lòng nhưng không nói ra.
Thời thế đã thay đổi rồi.
Chỉ là Trần Du Lan cứ cố chấp nghĩ về quá khứ đó chứ.
“Cô Trần, mời cô vào trong ạ!” Hạ Quân Dao ngay sau đó quay lại kèm theo một lời mời.
Trần Du Lan bước chân theo Hạ Quân Dao vào trong, thay vì vào phòng khách thì lại đi tới bàn trà trong vườn của nhà họ Lục.
“Du Lan đến đó hả cháu?” Ông cụ Lục vui vẻ cất tiếng.
Vừa nói ông vừa đưa tay vẫy vẫy Trần Du Lan đến ngồi gần mình, thái độ ưa thích ra mặt.
“Thiếu Quân, con thấy không, Du Lan quả thật là một cô gái tốt.” Ông cụ Lục cất tiếng tán thưởng.
Khuôn mặt của Lục Thiếu Quân không một chú thay đổi.
Anh hoàn toàn ngó lơ những lời ông cụ Lục vừa nói.
Thực tế những ngày này ông cụ Lục có ý gì không phải anh không biết nhưng anh không muốn, càng không đồng tình.
Thấy Lục Thiếu Quân một khắc cũng không hề tỏ vẻ gì quan tâm đến lời nói của mình ông cụ Lục đâm thất vọng.
“Con chào ông.
Ông mấy hôm nay ngủ ngon chứ ạ?”
Tiếng Trần Du Lan nhỏ nhẹ cất tiếng.
Lục Thiếu Quân liếc nhìn cô ta rồi khẽ gật đầu.
Lần đầu tiên anh có cảm giác Trần Du Lan thật khác với những gì trước đây anh nghĩ.
Ngay cả khuôn mặt thanh thuần anh mơ về bao năm lúc này cũng thật bình thường.
“Cảm ơn cháu.
Nhờ có cháu mà ông dễ ngủ hơn hẳn.” Ông cụ Lục vui vẻ đáp.
Lục Thiếu Quân thoáng nhăn mặt.
Cơn đau đầu đột nhiên lại truyền tới.
Theo phản xạ anh đưa tay lên giữa trán và kéo nhẹ điểm hai chân mày cho bớt đau.
“Thiếu Quân! Cháu sao thế?” Ông cụ Lục lập tức nhận ra Lục Thiếu Quân có biểu hiện khác lạ.
Cơn đau tê rần cả người, đầu óc cũng váng vất.
Anh cố nhịn xuống đáp:
“Không sao ạ.
Chắc do công việc căng thẳng nên cháu hơi đau đầu thôi.”
Lục Thiếu Quân xua tay.
Nhưng dù anh có nhịn thì sắc mặt anh cũng không biết nói dối.
Khuôn mặt đã xám ngoét, chỗ thái dương nổi gân xanh.
“Thiếu Quân! Rõ ràng anh đau đầu rất nặng.
Để yên em xem nào!”
Trần Du Lan cũng nhanh chóng phát giác.
Cô ta tiến thẳng về phía anh, đưa tay gỡ tay anh xuống.
Cô ta từng học khoa tâm thần học, bệnh lý liên quan đến dây thần kinh cô ta đều đã học qua, sau này thì theo Lăng Tuấn Dương ra nước ngoài.
Xét về chuyên môn có thể không giỏi bằng Lăng Tuấn Dương nhưng cũng thuộc hành xuất sắc nếu so với rất nhiều bác sĩ đang hành nghề trong nước.
Trần Du Lan đưa tay ấn thẳng vào huyệt thái dương của Lục Thiếu Quân.
Anh đau như muốn nổ tung, bất giác nhăn mặt.
“Ổn không cháu?” Ông cụ Lục cũng căng thẳng không kém.
Ngoài việc Lục Thiếu Quân là đứa cháu trước giờ ông yêu thương và đặt rất nhiều hy vọng thì tại thời điểm này anh là người duy nhất chống đỡ Lục thị.
Còn Lục Tư Phàm đã sớm khiến ông thất vọng.
“Dạ.
Ổn rồi ạ!” Lục Thiếu Quân xua tay nói, một phần là an ủi ông, một phần khi cơn đau lên cực đại thì nó cũng bớt đi.
Trần Du Lan ngồi lùi lại.
Nhưng trong lòng cô ta lại như có khúc mắc.
“Thiếu Quân! Anh nói thật đi, chuyện anh đau đầu kéo dài bao lâu rồi? Có khám qua chưa?”
Lục Thiếu Quân cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất, anh đưa tay xua xua:
“Có gì đâu.
Thời gian này bận rộn quá anh mới thế.”
Ông cụ Lục thở dài ngồi một bên nhìn cháu trai.
Chỉ trong một thời gian ngắn biến cố xảy đến tới tấp, chỉ có mình Lục Thiếu Quân đứng lên gồng gánh mọi việc.
Nghĩ tới đây ông lại thấy xót xa.
“Thiếu Quân, Du Lan có cách thôi miên giúp giảm đau.
Cháu thử một chút xem sao.”
Trần Du Lan nhìn ông nội, mắt cũng sáng lên:
“Thiếu Quân, ông nói đúng đó.
Em cũng là người có tay nghề.
Để em xem bệnh rồi chữa cho anh.
Tình hình anh cứ kéo dài chứng bệnh này không an toàn đâu.”
Lục Thiếu Quân nhìn cả hai người, ánh mắt ai nấy đều chờ mong anh.
Nhớ đến cảm giác như đau thấu cả tim gan, tưởng như không tỉnh dậy được ấy khiến anh