Đêm, Đỗ Hiểu Linh ngồi trong phòng cấp cứu của Đỗ Kính Nghiệp.
Ông đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa dễ dàng tỉnh lại.
Đỗ Hiểu Linh tự trách chính mình vì đã chủ quan nghĩ Kiều Thi Nhã có thể bảo vệ được ba cô trong thời gian cô thu thập chứng cứ.
“Em nghỉ chút đi.
Ăn chút gì đó này.” Lục Thiếu Quân bước vào, mang theo một bát canh bổ đặt trên khay đi tới khuyên bảo.
Đỗ Hiểu Linh nhíu mày thở dài, vốn muốn định bỏ qua thì Lục Thiếu Quân nói thêm.
“Chiều tối nay Vạn Như Ngọc và Hà Tư Sinh đã sang nước S, nói là đi bàn bạc hợp đồng.
Quyền hành tập đoàn tạm thời Đỗ Sơn Hải lên nắm.
Ông ta đang hoan hỉ, cơ bản cũng không biết nội tình chính xác Đỗ thị chỉ còn cái vỏ rỗng.
Đoán chừng chỉ mấy hôm nữa thôi thì sẽ vỡ lở.
Em không ăn lúc này để có sức mà trèo chống Đỗ thị thì còn ai?”
Đỗ Hiểu Linh liếc mắt sang nhìn Lục Thiếu Quân không thể không công nhận lời anh nói là đúng.
Cô tính toán trước sau, vẫn không ngờ mình còn chưa tìm được chứng cứ thì đối phương đã chuồn mất một cách êm đẹp như vậy.
Cô mệt mỏi cầm lấy bát canh, nhẹ nhàng uống hết.
“Hiện tại người đi cũng đi rồi, mà không có được chứng cứ hai người đó rút ruột công trình.
Anh biết em dùng Kiều Thi Nhã và Trương Duy Khiêm nhưng Thi Nhã mất tích rồi, Trương Duy Khiêm còn bên nước S tìm Đỗ Tuyết Kỳ.
Bây giờ em chỉ có thể dựa và anh thôi.”
Lục Thiếu Quân tiếp tục nói.
Lúc này anh cảm thấy bản thân tranh thủ chiếm lợi cũng thật hèn.
Nhưng không hiểu sao lòng anh thấp thỏm lo âu.
Anh sợ mất cô.
“Anh đừng mơ.” Đỗ Hiểu Linh đặt bát canh xuống nói.
Tiếng nói của cô rất lạnh.
Lục Thiếu Quân kinh động.
Anh nhìn thẳng vào cô.
Nhưng khuôn mặt cô rất bình thản.
Đột nhiên anh cảm thấy đau lòng, thật sự đau lòng.
Đỗ Hiểu Linh biết cô cũng không hề có hứng thú với tình yêu nam nữ.
Nếu như lấy một người mình không yêu và lợi dụng họ thì cô thà lợi dụng kẻ thù của mình.
Nhưng cô vẫn sợ, bản thân không là đối thủ của Lục Thiếu Quân, cô sẽ lại lần nữa đối mặt với cái lồng hào môn nhà họ Lục.
Đỗ Hiểu Linh biết tại thời điểm này người có năng lực vực lại Đỗ thị cho cô, giúp cô hạ Vạn Như Ngọc cũng chỉ có Lục Thiếu Quân.
…
Mấy hôm sau, mặc dù Đỗ Hiểu Linh đã phong tỏa tin tức ba cô bị bệnh bất tỉnh trong viện, cùng với đó chuyện Vạn Như Ngọc biển thủ công quỹ trốn ra nước ngoài nhưng không biết bằng cách nào đó tin tức này cũng bị cánh nhà báo phát giác.
Cổ phiếu nhà họ Đỗ sụt giảm nghiêm trọng.
“Hiểu Linh, thời điểm này em nên trở về dùng quyền thừa kế của em để phát triển Đỗ thị.” Lăng Tuấn Dương nói.
Lăng Hạo Triết ngồi một bên cũng gật đầu ủng hộ:
“Đúng thế.
Những gì ta biết đều đã dạy cháu rồi.
Quản lý vẫn cần nhất là thực chiến lấy kinh nghiệm.
Cháu nên trở về Đỗ thị kinh doanh, có gì cần giúp đỡ bác giúp được sẽ giúp.”
Đỗ Hiểu Linh vâng dạ.
Cô là người sáng dạ.
Nhưng thương trường hiểm ác, nhân tài như nấm mọc sau mưa, cô đâu có thể nói trở về chống đỡ là chống đỡ được ngay đâu.
Đỗ Hiểu Linh rời khỏi nhà họ Lăng, Lăng Tuấn Dương cũng tới viện nên tiện đường đưa cô đi.
Khi hai người vừa ra khỏi thì Trần Du Lan cũng đến.
“Cô Trần, cậu Lăng không có ở nhà ạ.” Mặc Kiều Vy cất tiếng nói.
Không biết có phải vì Mặc Kiều Vy nhiều năm nay chứng kiến Trần Du Lan tìm mọi cách quyến rũ Lăng Tuấn Dương, cũng nhìn thấu bản chất của cô ta mà Mặc Kiều Vy vừa nhìn thấy Trần Du Lan đi đến đã đuổi người.
Trần Du Lan liếc mắt nhìn Mặc Kiều Vy một cái khinh khỉnh nói:
“Người không biết lại tưởng rằng cô có gì với Tuấn Dương nên ghen ghét phụ nữ xung quanh anh ấy đấy.”
Mặc Kiều Vy thoáng dao động, nhưng miệng lưỡi Mặc Kiều Vy trước giờ không chịu thua ai, cô nói:
“Việc của tôi vốn chẳng cần cô Trần đây bận tâm.
Nhưng việc của cậu chủ nhà tôi thì tôi lại có nghĩa vụ phải bận tâm.
Vậy nên cô Trần nếu khôn ngoan thì đừng ở đây tỏ vẻ như mình sắp leo lên làm thiếu phu nhân.
Nếu cô Trần có bản lĩnh này cũng không phải tốn công sức biến mình thành cái đuôi dài lẽo đẽo theo tới nửa vòng trái đất như vậy.”
Tiếng nói của Mặc Kiều Vy cực kỳ bình thản, nhưng ý