Thời gian này, tin Đỗ Thị bị rơi vào khủng hoảng lan khắp các mặt báo.
Đỗ Sơn Hải là người đứng lên chèo chống tập đoàn qua cơn sóng dữ nhưng cũng không thể nào có biện pháp tối ưu bù lấp toàn bộ vốn đã bị rút sạch.
Mười giờ sáng, tại Đỗ thị, cuộc họp cổ đông đang diễn ra.
Trong phòng, những cổ đông đang vô cùng gay gắt đòi quyền lợi.
Đỗ Sơn Hải tái mặt:
“Các vị xin bình tĩnh.
Khi Vạn Như Ngọc ra nước ngoài, tôi thật sự không biết bà ta đã ôm hết tiền của dự án và vốn đi, vậy nên mới không báo án.
Về trọng trách này là do tôi.
Tôi xin nhận.
Hiện nay bên cảnh sát đã lập án rồi, bà ta rất nhanh sẽ bị bắt lại thôi, khi ấy tiền cũng sẽ về.”
Trên ghế cổ đông, một phụ nữ mập mạp, trang điểm cầu kỳ gay gắt nói:.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
“Vạn Như Ngọc là Đỗ phu nhân của họ Đỗ các người.
Bà ta ôm tiền đi thì nhà họ Đỗ các người phải bù tiền vào, tiếp tục vận hành các hợp đồng dang dở.
Bây giờ đòi chúng tôi thêm tiền bù vốn là không thể nào.”
“Đúng thế.
Tôi đồng ý với Vương phu nhân.
Chúng tôi nhất định không bỏ thêm một xu nào cả.” Dư Cảnh Trí cũng nôn nóng nói.
Bỗng, cánh cửa bật mở, từ phía sau Đỗ Hiểu Linh xuất hiện, cả người mặc một bộ vest quy chuẩn trông vừa sang trọng, vừa lịch thiệp, theo sau cô là Trương Duy Khiêm vừa từ nước ngoài về.
“Các vị! Xin yên lặng một chút.” Trương Duy Khiêm cất tiếng nói.
Đỗ Sơn Hải cùng các cổ đông đều hướng sự chú ý vào cô gái xinh đẹp cao quý trước mặt.
Đỗ Sơn Hải mơ hồ nhận ra đó là Đỗ Hiểu Linh, trong lòng có chút kinh động.
Nhưng các cổ đông khác đều không biết Đỗ Kính Nghiệp ngoài Đỗ Tuyết Kỳ còn có một cô con gái nữa.
Mọi chuyện về Đỗ Hiểu Linh bao nhiêu năm nay đều bị ém nhẹm đi.
“Cô là ai?”
Vương Tú Cầm không nhịn được mà cất tiếng hỏi trước.
Đỗ Hiểu Linh nhẹ nhàng cúi người, lịch thiệp chào hỏi:
“Xin chào các vị, tôi là Đỗ Hiểu Linh, con gái của chủ tịch Đỗ.
Nay cha tôi đang nằm viện, trên di chúc của ông cố nội có viết rất rõ về trách nhiệm của tôi với sản nghiệp nhà họ Đỗ vì vậy nay tôi đến đây muốn cùng mọi người qua cơn hoạn nạn này của tập đoàn.
Mong mọi người giúp đỡ.”
Đám đông nhìn Đỗ Hiểu Linh với đôi mắt cực kỳ nghi ngờ.
Vương Tú Cầm còn cầm lấy bản sao giấy tờ pháp lý trên tay Trương Duy Khiêm để xem và chắc chắn.
Sau khi xác nhận thân phận của Đỗ Hiểu Linh, Đỗ Sơn Hải cũng tái dại mặt đi.
Dù lúc này tập đoàn có nguy cơ.
Nhưng có câu nói rất hay “hỗn loạn không phải là một cái hố, hỗn loạn là một cái thang” (*), vì vậy đây cũng chính là cơ hội cho Đỗ Sơn Hải hoàn toàn nắm quyền làm chủ Đỗ thị.
Ông ta sao có thể cam lòng.
“Hiểu Linh! Chú biết cháu từ nhỏ.
Cháu vốn từng không nói được, là tiểu thư được bao bọc trong nhà bao nhiêu năm.
Chú đương nhiên không có ý bài xích cháu.
Nhưng gần đây cháu mới có khả năng giao tiếp được, vốn kinh nghiệm kinh doanh chắc chắn là con số 0.
Chú rất cảm kích cháu lúc sóng gió có thể cùng chúng ta đương đầu.
Nhưng lúc này chúng ta không thể mạo hiểm.”
Lời Đỗ Sơn Hải nói nghe thì ngọt ngào chân thành, kỳ thực là vạch trần điểm yếu của Đỗ Hiểu Linh.
Từ ghế cổ đông những tiếng nghị luận vang lên không ngừng, ai ai cũng nghi ngại.
“Các vị! Thật sự tôi xuất hiện đột ngột ở đây khiến mọi người đều khó lòng tin tưởng.
Hiện tại, tôi đang bàn hợp đồng với nhà họ Lăng, nếu hợp đồng cung ứng trà này mà được ký thì chúng ta không cần phải lo chỗ vốn kia cùng với lợi nhuận của hai năm tới.
Đây là hợp đồng, mọi người có thể xem qua.”
Đỗ Hiểu Linh vừa nói, Trương Duy Khiêm vừa đưa hợp đồng soạn thảo sẵn cho các cổ đông xem.
Thật tình Đỗ Hiểu Linh vừa trở lại, ngoài sự giúp đỡ của nhà họ Lăng ra cô tạm thời chưa có nhiều mối quan hệ đến vậy.
Nhà họ Ninh thế lực lớn nhưng người làm chính trị, lại đang trong thời kỳ bầu cử, Ninh Tiểu Sảnh cũng không dám đầu tư cho cô dù dưới danh nghĩa cá nhân đi nữa.
“Nội dung hợp đồng rất tốt.
Quyền lợi cũng rất nhiều.
Nhưng, chúng ta cần một hợp đồng đã được ký chứ không cần một cái hợp đồng mà đối phương ký hay không còn chưa có gì chắc chắn.”
Đỗ Hiểu Linh trong lòng biết cổ đông họ là người từng trải, không dễ gì bị cô thuyết phục.
Nhưng quả thật trong trường hợp này cô cũng không còn cách khác.
Người giúp được cô chỉ có Lục Thiếu Quân.
Nhưng cô không muốn nhờ vả.
“Đúng vậy.
Quan hệ hợp tác chưa xác lập được thì cũng mơ hồ lắm.
Nguy cơ vẫn còn đó.
Tôi nghĩ lúc này chúng ta nên để cho Đỗ tổng đây có kinh nghiệm chèo chống, ít ra còn có hy vọng.”