Lương Kim Nhược nói lố vậy thôi, đương nhiên thực tế không phải như vậy.
Tính cách cô cao ngạo, bạn bè hợp ý không nhiều, rời khỏi Bắc Kinh sáu năm, càng ít người còn liên lạc, chỉ náo nhiệt chút thôi.
Chẳng qua vì tiếng âm nhạc nên nghe giống hiện trường buổi tiệc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Sơ Hành gọi điện cho cô, Lương Kim Nhược chẳng thấy có gì cả.
“Ai vậy?” Tô Ninh Dung dựa lại gần.
“Chu Sơ Hành.” Lương Kim Nhược đáp một câu, suy nghĩ một chút: “Có thể là quay về phát hiện không thấy đồ của tớ đâu nữa.”
Tô Ninh Dung ồ một tiếng: “Tổng giám đốc Chu còn hỏi cái này cơ à.”
Nói đến mức bây giờ cô ấy càng ngày càng tò mò không biết vị Diêm Vương sống này như thế nào.
Cứ cảm thấy rất kỳ lạ.
Diêm Vương sống trong miệng người ta, tổng giám đốc kiêu ngạo trong miệng bạn bè.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước Tô Ninh Dung nghe điện thoại cũng chỉ truyền lời thôi, chưa tới mấy chữ, còn chẳng nghe ra được gì đã hết rồi.
“Trước khi dì Thẩm qua đời, tớ nhớ là anh ta đi rồi nhỉ.” Cô ấy đột nhiên nhớ ra.
“Ừm.” Nhắc tới mẹ, Lương Kim Nhược trở nên im lặng: “Hai người bọn họ còn thì thầm với nhau, tớ chẳng biết hai người họ nói gì.”
Tô Ninh Dung phụt cười: “Cậu đi hỏi là biết ngay thôi mà.”
Lương Kim Nhược: “Thôi, ai bảo tớ và dì Nhạn cũng nói thầm với nhau chứ.”
Tô Nhạn phàn nàn rất nhiều về thằng con càng lớn càng cấm dục Chu Sơ Hành này, tuy rằng anh đã sắp hai mươi tám tuổi, nhưng vẫn là con của bà.
Tính tình của anh, Tô Nhạn không nhìn nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo như Tô Nhạn nói thì cứ như thể cả thế giới chẳng có ai lọt được vào mắt anh vậy.
Lương Kim Nhược vừa nghĩ tới đã mỉm cười.
Bị Chu Sơ Hành làm gián đoạn như vậy, cô nhìn đồng hồ, thấy cũng tới giờ rồi bèn đứng dậy nói: “Mọi người chơi tiếp đi, tớ đi trước đây.”
Thẩm Trì quay đầu lại: “Hay là anh đi cùng em nhé.”
Lương Kim Nhược lắc đầu: “Hai người đi thì không hay lắm đâu.”
Chuyện riêng nhà họ Lương cô, bọn họ đi theo qua đó, dễ khiến người khác có cảm tưởng chuyện nhà người khác mà cũng tham gia vào.
Tô Ninh Dung: “Không sao thật đấy chứ?
“Lẽ nào bọn họ còn dám giết người chắc?” Lương Kim Nhược tự tin nói: “Có ông già ở đây, bọn họ vẫn sẽ kiêng dè.”
Nói như vậy thì Thẩm Trì và Tô Ninh Dung yên tâm rồi.
Dù có tồi tệ đến đây, bác Lương cũng là ba ruột của cô, yêu thương bao nhiêu năm qua không phải là giả, huống hồ trước đây còn quan tâm cô thông qua bọn họ.
Có lúc, áy náy cũng có thể trở thành vũ khí.
Lương Kim Nhược của trước đây sẽ oán hận, sẽ muốn này muốn kia.
Còn bây giờ thì hết rồi, cô chỉ suy nghĩ xem sẽ đem đến lợi ích gì cho mình thôi.
Đạo lý xa thơm gần thối, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.
...
Trợ lý đặc biệt Tô đợi ở bên ngoài một lúc, không đợi được bóng dáng của cô Lương, chỉ đợi được một mình sếp nhà mình.
Cậu ấy im lặng, xong vẫn hỏi: “Cần thay đổi bữa tối không ạ?”
Sắc mặt Chu Sơ Hành nhàn nhạt: “Không cần.”
Trong lòng trợ lý đặc biệt Tô băn khoăn không biết có phải một người ăn hai phần không, thì nghe thấy cấp trên lại nói: “Tới Đàn Duyệt Phủ.”
Đàn Duyệt Phủ là nơi nào, đương nhiên cậu ấy biết rõ.
Khi chuông cửa vang lên, Tô Ninh Dung đang thu dọn tàn cuộc giúp Lương Kim Nhược.
Cô ấy mở cửa ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Sơ Hành cao to thì sững sờ: “Tổng giám đốc Chu?”
Chu Sơ Hành tùy ý liếc mắt vào bên trong, một mảnh hỗn loạn, anh không đi vào, hơi nhíu mày: “Cô ấy đâu?”
Tuy rằng không nói tên chỉ họ, nhưng hai người điều biết rõ “cô ấy” là ai.
“Tới nhà họ Lương rồi.” Tô Ninh Dung nói.
Nhà họ Lương?
Đầu lông mày vốn dĩ đang nhíu lại của Chu Sơ Hành càng nhíu chặt hơn.
Anh nhớ rằng sáng nay Lương Kim Nhược nói hôm nay sẽ vào Lương thị.
“Tổng giám đốc Chu.” Tô Ninh Dung gọi anh lại, thử nói: “Chiêu Chiêu đi một mình đấy, không cho chúng tôi đi cùng.”
Cô ấy như thể đang nói gì đó, lại như chẳng nói gì cả.
Ánh mắt Chu Sơ Hành âm trầm: “Tôi biết rồi.”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, Tô Ninh Dung đang ngây người, Thẩm Trì đi ra từ bên trong: “Ban nãy em nói cái này làm gì?”
Tô Ninh Dung chẳng thèm quay đầu: “Ngốc, đương nhiên là đi chống lưng cho Chiêu Chiêu rồi.”
“Chúng ta cũng đi!”
“Anh đi thì có tác dụng đếch gì, anh đi chỉ có thể tán tỉnh Lương Thanh Lộ thôi.”
“...”
Thẩm Trì rất muốn buột miệng chửi bậy một câu.
Nhưng lại không thể không thừa nhận rằng điều Tô Ninh Dung nói là sự thật.
Hai người bọn họ một người là cô chủ lá ngọc cành vàng không có quyền, một người là cậu ấm vui chơi đàng điếm cà lơ phất phơ.
Mà Chu Sơ Hành thì lại khác với bọn họ ngay từ bản chất.
Thẩm Trì bỗng nhớ tới một câu nói khi ông già nhà mình nói tới dự án hợp tác kia... Nhà họ Lương, cũng phải nể mặt anh ta.
Anh ấy thở dài.
“Nếu như mê hoặc Lương Thanh Lộ thì cũng coi như là giúp Chiêu Chiêu mà!”
Tô Ninh Dung: “...”
Cứ mơ giấc mộng xuân thu của anh đi.
...
Cách mấy tiếng đồng hồ, lại quay trở lại tòa biệt thự này.
Là người giúp việc mở cửa, Lương Kim Nhược “suỵt” một tiếng, bảo bà ta đừng gọi ai cả, tự cô đứng trong sân đánh giá.
Ban ngày cô đi vội vã, không nhìn cho kĩ.
Thời gian xây dựng của tòa biệt thự này hơi sớm, nhà của Thẩm Hướng Hoan ở thành phố Ninh có một khu vườn, thế là liền đào một cái hồ nhân tạo, xây một cái đình.
Có lúc bà thử cảnh diễn một mình thì sẽ ở ngay trong đình này.
Bây giờ