Phương Lan Như và Lương Lập Thân thầm thì to nhỏ một lúc, quay đầu mỉm cười với cô: “Chiêu Chiêu, con cảm thấy như vậy có được không?”
Lương Kim Nhược đánh giá bà ta.
Sau đó nở một nụ cười xinh đẹp trước ánh mắt tất cả mọi người: “Mọi người nói như vậy, tôi đổi ý rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Lan Như mỉm cười.
Quả nhiên giống như dự liệu của bà ta.
“Vậy thì tôi muốn cả hai thứ luôn.” Lương Kim Nhược nói.
Phương Lan Như: ?
Lương Thanh Lộ: ??
Muốn cả hai thứ?!
Lương Kim Nhược cong môi, thong dong ngồi xuống sofa: “Đúng vậy, bà không nói thì tôi cũng không nhớ ra, bây giờ, tôi muốn tất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Thanh Lộ ngây dại.
Cô ta không ngờ rằng Lương Kim Nhược lại giở trò này.
Theo như kế hoạch của cô ta và mẹ, Lương Kim Nhược chắc chắn sẽ đồng ý đổi biệt thự, bởi vì đây là nơi cô và Thẩm Hướng Hoan ở mười mấy năm mà.
“Cô nằm mơ đi!” Cô ta chẳng thèm suy nghĩ gì đã phản bác ngay.
“Chiêu Chiêu, con quá đáng rồi đó.” Lương Lập Thân nhíu mày.
Lương Thanh Lộ vừa nghe thấy ông cất lời, trong lòng sung sướng, bị ba ruột của mình chỉ trích như vậy, với tính cách kiêu ngạo của Lương Kim Nhược, sợ là sẽ rất tổn thương cho xem.
Cô ta còn chưa lên tiếng, chuông cửa đã vang lên.
“Ông chủ, anh Chu tới rồi ạ.” Người giúp việc đi vào.
...
Anh Chu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Chu là ai?
Lương Thanh Lộ và Phương Lan Như còn chưa hoàn hồn lại, đến cả bản thân Lương Kim Nhược cũng không phản ứng kịp với xưng hô xa lạ này.
Cô nghiêng người, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lương Lập Thân và Phương Lan Như đều đi tới cửa, không lâu sau thì cười hì hì đón một người đàn ông đi vào
Mặt Lương Kim Nhược nhăn lại, hóa ra là Chu Sơ Hành à.
Chu Sơ Hành bước vào trong biệt thự, vừa đánh mắt đã nhìn thấy Lương Kim Nhược ngồi trên sofa.
Anh nhìn gương mặt cô, sắc mặt hồng hào.
Công khai đi một mình như vậy, đúng là không sợ trời cũng chẳng sợ đất.
“Chiêu Chiêu.” Anh cất lời.
Mấy người đều sững sờ.
Lương Kim Nhược vô thức “a” một tiếng.
Sau khi lớn lên, Chu Sơ Hành không gọi cô như vậy nữa, trừ khi là trước mặt Thẩm Hướng Hoan.
Lương Lập Thân nhìn rồi lại nhìn, cất lời: “Sơ Hành, muộn thế này rồi, cháu...”
“Tổng giám đốc Lương.” Vẻ mặt Chu Sơ Hành lạnh nhạt, gọi rất xa lạ: “Tối nay tôi tới có hai chuyện, một là đón Chiêu Chiêu về.”
Anh ngừng lại.
Lương Lập Thân vừa nghe thấy xưng hô này thì cứng đờ hai giây.
Lương Thanh Lộ nhìn người đàn ông chói mắt trước mặt, rung động trong lòng: “Hai là gì?”
Chu Sơ Hành: “Đương nhiên là lấy đồ của Chiêu Chiêu về.”
Lương Kim Nhược: Hở?
Lúc này nhà họ Lương đã không còn sự giương cung bạt kiếm khi nãy nữa, cô rất dễ phân biệt được thái độ của Lương Lập Thân đối với Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược đứng dậy, cũng chẳng quan tâm chuyện anh gọi biệt danh của cô nữa.
Mặc kệ anh gọi gì, giúp được mình là được.
Lương Kim Nhược đi tới bên cạnh anh, khoác lấy cánh tay anh vô cùng tự nhiên: “Ừm, hai cái vừa nãy, mau đưa cho tôi đi.”
“...”
Chu Sơ Hành không rút cánh tay ra.
Mà nghiêng mắt nhìn cô: “Em muốn thứ gì?”
Anh liếc nhìn đối diện, hai mẹ con nhà kia nghe thấy lời cô nói thì sắc mặt khó coi, có lẽ yêu cầu của cô khiến bọn họ rất xót ruột rồi.
Lương Thanh Lộ lén liếc anh, sau đó bất ngờ bị nhìn thấy.
Không phải bọn họ đã không gặp mặt liên lạc rất lâu rồi sao, sao tối nay còn gọi gần gũi như vậy, thân mật như vậy.
Khi Lương Thị và Trung Thế hợp tác, cô ta từng liếc nhìn từ đằng xa, anh đều lạnh nhạt và xa cách với tất cả mọi người.
Cằm Lương Kim Nhược nâng lên: “Vốn dĩ em cũng chỉ muốn cô ta rút khỏi Lương Thị thôi, nhưng bọn họ nói đổi thành tòa biệt thự này, em dứt khoát đòi cả hai luôn.”
Có anh ở đây, cáo mượn oai hùm một chút vậy.
Chu Sơ Hành nghe thấy vậy, đúng là chuyện cô sẽ làm.
“Tổng giám đốc Chu. Yêu cầu như vậy hơi quá đáng.” Phương Lan Như dịu dàng lên tiếng: “Thanh Lộ cũng đâu phải người ngoài, hơn nữa, bọn dì ở đây lâu như vậy...”
“Tôi cũng ở đây rất lâu rồi.” Lương Kim Nhược ngắt lời bà ta.
Bàn tay khoác lấy cánh tay Chu Sơ Hành siết chặt lại.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không nhường, nhưng nếu bọn họ đã dám nhắc tới, vậy có nghĩa trong lòng bọn họ thì tòa biệt thự này không bằng Lương Thị.
Đương nhiên Chu Sơ Hành cũng cảm nhận được động tác của cô, anh cụp mắt khẽ hỏi: “Nếu như lấy một trong hai, em muốn cái nào?”
Lương Kim Nhược do dự mất một thoáng: “Lương Thị.”
Cô biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
Nhưng cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chu Sơ Hành, anh có ý gì?”
Hai người như đang nói thầm với nhau, Lương Thanh Lộ và Phương Lan Như ở đối diện thấy bọn họ thân mật như vậy thì thấp thỏm trong lòng.
Vốn dĩ đã tính toán tỉ mỉ hết cả, nhưng giờ thì có khả năng thất bại mất rồi.
Chu Sơ Hành không trả lời cô, mà ngước mắt lên nói: “Tổng giám đốc Lương, nói chuyện riêng đi.”
Lương Lập Thân suy nghĩ: “Được.”
Chu Sơ Hành đi lên tầng trước, hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lẽo: “Tổng giám đốc Lương, tôi không hu vọng trước khi tôi xuống tầng xảy ra điều gì bất ngờ.”
Lương Lập Thân gật đầu: “Thanh Lộ, Lan Như, đã nghe thấy chưa?”
Đợi hai người rời khỏi rồi, Lương Thanh Lộ không thể nhịn nổi nữa, lại vừa tức giận vừa đố kị, nói với Lương Kim Nhược: “Bây giờ cô đắc ý lắm đúng không?”
Lương Kim Nhược chớp mắt: “Đúng vậy.”
Sao mà không