Nhân viên giao hàng giao hoa hồng tới, còn đang nghĩ sau khi về phải trả lời anh Trịnh thế nào, chàng trai trước mặt mặc dù không phải phụ nữ, nhưng rất đẹp trai.
Trợ lý đặc biệt Tô nhận hoa: “Được rồi, anh đi được rồi.”
Sau khi nhân viên giao hàng rời đi, cậu ấy mới ho khan, hỏi: “Sếp, bỏ cái này ở đâu bây giờ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Sơ Hành không nhìn lấy một cái: “Vứt đi.”
Anh không ngờ Lương Kim Nhược mới về có hai ngày mà đã gây không biết bao nhiêu là chuyện.
Trợ lý đặc biệt Tô do dự: “Có cần phải nói cho cô Lương một tiếng không sếp?”
Bó hoa này tặng cho cô Lương mà, lỡ cô Lương cảm thấy sếp nhà mình lo chuyện bao đồng thì biết làm sao.
Chu Sơ Hành ngước mắt: “Người trả lương cho cậu là tôi.”
Trợ lý đặc biệt Tô: “Vâng.”
Cậu ấy nghẹn họng không nói được gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cậu ấy sắp đi tới chỗ thùng rác thì lại đột nhiên bị gọi lại, phải vòng trở về.
Bó hồng nở rực rỡ ấy cuối cùng vẫn tới trên xe sếp.
Chu Sơ Hành chỉ nhìn thoáng qua tấm thiệp chúc mừng kẹp trong bó hoa một cái liền nhìn rõ hai hàng chữ trên đó.
Đối phương không viết tên của mình.
Người đó biết Lương Kim Nhược, nhưng lại không biết cô ở nhà anh?
Chu Sơ Hành thầm cười mỉa trong lòng.
Mà ở cách đó không xa, nhân viên giao hàng lúc nãy đang gọi điện thoại: “Anh Trịnh, tôi đã giao hoa của anh rồi, đúng lúc chủ nhân của căn phòng đó ra nhận...”
Trịnh Quy kích động hỏi: “Cô ấy nhận hoa rồi sao?”
Nhân viên giao hàng “vâng” một tiếng: “Nhận rồi.”
Trước đó Trịnh Quy nghe ngóng được Lương Kim Nhược tính cách cao ngạo, không được mấy người đàn ông lọt được vào mắt cô, không ngờ rằng anh ta đã thành công bước đầu tiên.
“Được rồi, cảm ơn người anh em nhiều.”
“Anh Trịnh...” nhân viên giao hàng ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật: “Người nhận hoa là một người đàn ông....”
Trịnh Quy: “Hả?”
Nhân viên giao hàng: “Hình như anh nhầm giới tính rồi.”
Trịnh Quy: ??
Cho tới lúc kết thúc cuộc gọi, Trịnh Quy vẫn còn rất hoang mang, người nhận hoa là một người đàn ông là ý gì? Nhầm giới tính là sao?
Chỉ trong vòng một đêm mà Lương Kim Nhược đã biến thành đàn ông rồi ư?
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
9 giờ sáng, tập đoàn Trung Thế vẫn đang họp.
Lương Kim Nhược thong thả thức dậy, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Lương Thị, dì giúp việc đã tới, đang thu dọn trong phòng khách.
“Chào cô Lương.” Dì chào hỏi cô.
Lương Kim Nhược cười híp mắt: “Chào buổi sáng dì ạ.”
Chỉ tiếc, cô ăn sáng thôi cũng không yên, Tô Ninh Dung lái xe thẳng đến Vịnh Nguyệt Lan: “Tớ gặp đám Diệp Chi rồi, bọn họ còn cãi nhau một trận nữa.”
“Cãi nhau với Lương Thanh Lộ?” Lương Kim Nhược hỏi.
“Không thì còn ai được nữa.” Tô Ninh Dung cười xảo quyệt: “Ở bên trong gần hai ngày trời, ai mà chịu cho nổi.”
Nếu lập tức thả ra, chắc chắn Diệp Chi sẽ cảm ơn Lương Thanh Lộ, nhưng kéo dài thêm một thời gian nữa thì bọn họ sẽ trở mặt trách cứ cô ta.
Con người, có lắm lúc sẽ vậy đấy.
Lương Kim Nhược ăn sáng xong thì lên lầu thay quần áo.
Lương Kim Nhược mặc áo sơ mi của Chu Sơ Hành và một cái quần để lại đây lúc trước, tóc tai búi gọn gàng, cả người cao gầy lại sắc bén.
Tô Ninh Dung nhìn ngây người: “Lưu loát vậy luôn?”
Lương Kim Nhược đeo túi, thản nhiên nói: “Vì phải đi làm đó.”
Cô nói rất đơn giản, nhưng Tô Ninh Dung lại thấy hơi lo lắng, làm việc trong Lương Thị cũng không phải người thường.
Trụ sở Lương Thị nằm ở khu phố cổ, kiến trúc tách biệt với xung quanh, nhìn một cái là biết tập đoàn này theo nghề gì.
Hồi nhỏ Lương Kim Nhược rất hay tới công ty.
Không biết những nhân viên trước kia từng chăm sóc cô có còn ở đây không.
Lương Kim Nhược xuống xe, nụ cười tùy ý trên mặt biến mất, trở thành vẻ mặt không cảm xúc, như một người phụ nữ độc lập, giỏi giang nói một không hai trên thương trường.
Tô Ninh Dung chỉ tiễn cô đến đây.
Từ khi cô bước vào cửa lớn công ty đã được chú ý.
Có bảo vệ tiến tới dò hỏi: “Xin chào, cô là...”
Lương Kim Nhược tháo mắt kính xuống: “Tôi họ Lương.”
Cô nhấn mạnh chữ Lương.
Đến khi bảo vệ phục hồi lại tinh thần, cô gái xinh đẹp cao ngạo đó đã đi vào công ty rồi.
Hôm nay Lương Kim Nhược cũng chỉ đến xem thử thôi, dù sao thì tối qua trước khi đi Chu Sơ Hành đã nói phải đợi văn kiện chính thức được gửi tới thì Lương Lập Thân mới thực hiện hứa hẹn.
Cổ phần, vào ở.
Chẳng qua là cổ phần của Lương Thị và giấy tờ đống biệt thự kia.
Giống như yêu cầu của Lương Kim Nhược, nhưng cũng không giống.
Yêu cầu ban đầu của cô là Lương Thanh Lộ rút khỏi Lương Thị, sau đó lại tăng thêm một căn nhà, nhưng Chu Sơ Hành nói dăm ba câu đã nâng cao yêu cầu.
Lương Kim Nhược sâu sắc cảm nhận được miệng lưỡi lợi hại của nhà tư bản.
Bây giờ đạt được cả hai đương nhiên là quan trọng nhất.
Cô dạo khắp Lương Thị một vòng nhưng không lên lầu, tránh cảnh lên lầu rồi lại không biết đường đi.
Khi cô về lại xe, trên tay Tô Ninh Dung đã có thêm hai que kem, đang quang minh chính đại đánh giá trang phục ngày hôm nay của cô, lần đầu tiên thấy cô ăn mặc như thế này nhưng cô ấy không bất ngờ chút nào, ngược lại còn hớn hở thưởng thức.
Đúng với câu nói lúc trước của Lương Kim Nhược.
Cô là nữ tổng giám đốc trời sinh.
Chỉ là Chu Sơ Hành giúp cô thực hiện câu này trước thời hạn thôi.
“Có phải sau này không thể hẹn nhau đi ngắm trai đẹp nữa rồi không?” Tô Ninh Dung đưa cho cô một cây kem: “Cậu phải cố gắng kiếm tiền rồi, trai đẹp đều thành mây bay hết.”
Lương Kim Nhược thuận miệng nói: “Cậu nói đúng chân lý rồi đó.”
Tô Ninh Dung: “...”
Cô đổi chủ đề: “Tối qua, sau khi Chu Sơ Hành tới có xảy ra chuyện gì không?”
Tô Ninh Dung khó khăn lắm mới nhịn được tới giờ, không moi được tin tức đầy đủ thì cô ấy sẽ tức chết mất.
Lương Kim Nhược cắn một miếng kem, trầm ngâm suy tư, sau đó cong môi nói: “Cậu hỏi tớ, thật ra tớ cũng không rõ lắm.”
Rốt cuộc anh và Lương Lập Thân đã nói gì với nhau?
Đã nói gì mà trước đó Lương Lập Thân còn chó cùng rứt giậu với yêu cầu của cô, đổi thành Chu Sơ Hành thì lại không?
Hai người đang tán gẫu thì Tô Ninh Dung dùng khuỷu tay huých cô: “Kia là Lương Thanh Lộ đúng không?”
Lương Thanh Lộ đi cùng một cô gái khác, đối phương hình như là trợ lý của cô ta, trợ lý đang bị Lương Thanh Lộ răn dạy suốt dọc đường đi.
Khi sắp tới cửa công ty, cô gái đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi không làm nữa!”
Cho tới khi đối phương rời đi, Lương Thanh Lộ vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi.
Tô Ninh Dung cười nắc nẻ: “Nhóc này được.”
Lương Kim Nhược chỉ im lặng đứng hóng chuyện.
Nhưng Lương Thanh Lộ cũng đã nhìn thấy hai người, sắc mặt vốn đang khó coi lại càng khó coi thêm, cô ta không nhịn được mà nhanh chân bước tới chỗ cô.
“Lương Kim Nhược!”
Lương Kim Nhược bình tĩnh ăn kem, lười không thèm đếm xỉa tới cô ta.
Lương Thanh Lộ thấy cô nhàn nhã như thế thì càng giận hơn: “Cô đã có cổ phần rồi còn muốn cướp cổ phần của tôi, cô cho rằng mình bước vào Lương Thị như thế thì sẽ có được chỗ đứng vững chắc chắc ư? Dựa vào đàn ông thì có gì giỏi.”
Lương Kim Nhược che miệng, kinh ngạc nói: “Cô còn dám tới xỉa xói tôi cơ à?”
Còn nữa, giành cổ phần của cô ta… là Chu Sơ Hành làm mà đúng không?
Làm hay lắm.
Lương Thanh Lộ cắn răng nghiến lợi: “Cô đã dám làm mà còn sợ người khác nói ra nói vào chắc?”
Lương Kim Nhược cười nhẹ: “Tôi không sợ. Nhưng mà, cô không sợ hả? Không sợ sau này cổ phần của mình sẽ ít thêm à?”
Câu này như dằm đâm vào tim Lương Thanh Lộ.
Tối qua khi hai người rời đi, cô ta vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã trần ai lạc định rồi, kết quả, cô ta lại bị Lương Lập Thân gọi tới, nói muốn cô ta phải nhượng ra 5% cổ phần.
Phải biết rằng cô ta cũng chỉ có 6% cổ phần thôi.
Đây là toàn bộ số cổ phần trước kia Lương Lập Thân cho cô ta, nhượng ra rồi thì 1% còn lại có tác dụng gì nữa đâu.
Cô ta còn chẳng thể tham gia cuộc họp hội đồng quản trị.
Chẳng khác nào đã rời khỏi Lương Thị.
Lương Thanh Lộ sợ Lương Kim Nhược sẽ chèn ép mình nữa, cô ta lùi về sau một bước, còn trừng cô.
Bây giờ 1% cổ phần đó cũng là thịt, cô ta không thể mất nữa.
…
Ăn kem xong, hai người về xe.
Tô Ninh Dung tấm tắc cảm thán: “Quả nhiên, không hổ là Chu Diêm Vương mà, thủ đoạn không đơn giản, phải biết muốn lấy cổ phần Lương Thị cũng không dễ đâu.”
“Với cả căn biệt thự kia của nhà cậu nữa, bây giờ bán cũng được mấy trăm triệu đó.”
Lương Kim Nhược nhếch môi nói: “Sau này đều là của tớ hết.”
Chính cô cũng có cổ phần riêng, đúng là dệt hoa trên gấm.
“Chu Diêm Vương một lòng một dạ như thế, quan tâm cậu như thế.