“Chỗ nào cũng không tốt hết... anh cảm thấy tốt chỗ nào?”
Đoán chừng là do nhìn thấy vẻ mặt không thể nào tin nổi của Lương Kim Nhược, cộng thêm trạng phục cô mặc hôm nay, nên cuối cùng Chu Sơ Hành cũng nhận ra có gì đó bất thường.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược trừng đôi mắt xinh đẹp: “Không đúng, không phải em nên hỏi anh đang nghĩ gì sao?”
Cô còn đang nghĩ sao anh có thể trưng khuôn mặt thanh tâm quả dục nhường này (thật ra không thanh tâm quả dục chút nào hết) nói ra những lời đói khát đó, còn cho rằng anh đã đổi tính rồi chứ.
Thôi bỏ đi, thật ra Lương Kim Nhược rất muốn nhìn thật.
Ban đầu cô còn nghĩ rằng bộ lễ phục hôm nay của mình sẽ thuận lợi hấp dẫn được Chu Sơ Hành, cô cho rằng anh thích phong cách thế này nên chưa kịp cơm nước gì đã muốn “ăn” luôn.
Chu Sơ Hành day trán: “Anh nói về nhà là về nhà tổ.”
Lương Kim Nhược: ?
Cô hoang mang hơn bao giờ hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao tới nhà tổ nhà anh mà anh không nói trước với em một tiếng?” Cô sờ cái váy lộ eo lộ vai của mình, hung ác nói: “Em mặc thế này thì đi thế nào được?”
Chu Sơ Hành thản nhiên nói: “Sao anh biết em sẽ mặc bộ này chứ.”
“Chẳng phải anh...” Lương Kim Nhược bỗng dừng lại, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Thôi bỏ đi, nể tình hôm nay anh tặng hoa cho em, em bỏ qua cho anh lần này.”
Chu Sơ Hành liếc cô: “Không phải của anh.”
“Không phải của anh thì của ai?” Lương Kim Nhược kinh ngạc hỏi lại.
Để hoa người đàn ông khác tặng trong xe?
Lương Kim Nhược nghiêm túc đánh giá Chu Sơ Hành, anh hào phóng vậy sao.
Mấy giây say cô mới nhìn thấy tấm thiệp chúc mừng kẹp trong hoa, bên trên ghi người tặng họ Trịnh, cô không nhớ mình có quen ai họ Trịnh hết.
Bảo sao cô thấy hoa hồng hơi héo.
Với cái tính soi mói hà khắc của Chu Sơ Hành thì sao có thể cho phép chuyện này xảy ra được.
Tâm trạng Lương Kim Nhược rốt cuộc cũng tốt hơn một chút: “Có thể là người theo đuổi em gửi tới, nhiều người quá, không biết là ai với ai.”
Chu Sơ Hành lại nói: “Anh ta còn gửi một câu nữa.”
Lương Kim Nhược “ồ” một tiếng: “Câu gì?”
Chu Sơ Hành không để ý lắm, nói: “Quên rồi.”
“Trí nhớ kém quá đấy.” Lương Kim Nhược phỉ nhổ một câu, cô nhỏ nhen nghĩ, không phải anh đang ghen, đang lén không vui đấy chứ.
Cô bỏ chuyện bó hoa ra sau đầu, bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay mình đến nhà tổ nhà họ Chu nên làm gì.
Lần trước tới nhà họ Chu là khi cô mười mấy tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời còn bé và khi đã trưởng thành chắc chắn không thể cư xử như nhau, hơn nữa trước đây quan hệ giữa mẹ cô và Tô Nhạn rất tốt, nhà họ Chu cũng quan tâm cô rất nhiều.
Còn nữa, bộ váy này...
Lương Kim Nhược hít sâu: “Hay là anh quay xe về để em thay một bộ quần áo khác đi?”
Chu Sở Hành nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhìn đến mức Lương Kim Nhược nổi hết da gà da vịt rồi mới nói: “Muộn lắm rồi.”
Đi đi về về quả thật rất tốn thời gian.
Lương Kim Nhược nghĩ nát cả óc, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên áo khoác vest của anh.
…
Rất nhanh đã tới nhà tổ nhà họ Chu.
Sau khi xe chạy vào cổng nhà, Lương Kim Nhược lập tức nói: “Chu Sơ Hành, anh cho em mượn áo khoác anh mặc đi.”
Cô nói quá nhanh nên Chu Sơ Hành nghe không rõ lắm, anh bước xuống xe rồi khom người nhìn vào.
“Hả?”
Lương Kim Nhược cũng xuống xe, cô nhanh chân bước tới bên cạnh anh, sẵng giọng nói: “Đưa áo khoác của anh cho em mượn, như thế sẽ không thấy được nữa.”
Đôi giày cao gót hôm nay cô đeo không thấp, chỉ cần hơi ngửa cổ một chút mà thôi.
Chu Sơ Hành không trả lời, cũng không từ chối, anh chỉ chậm rãi đóng cửa xe lại, xong rồi mới cởi áo khoác ra đưa cho cô.
Anh rũ mắt nhìn vào đôi mắt sáng như sao trời của cô, giọng nói trầm thấp: “Em muốn mặc vào?”
Lương Kim Nhược khó hiểu: “Không thì sao, như thế là đơn giản nhất.”
Cô thuận tay mặc lên người, nhưng vest của đàn ông có số đo rất lớn, cô mặc trên người như trẻ con mặc đồ người lớn.
Liếc thấy áo hơi lệch nên Chu Sơ Hành vươn tay chỉnh lại cho cô.
Nút của chiếc áo vest vốn đã ở dưới, cổ áo cũng kéo dài xuống dưới để lộ ra áo sơ mi bên trong, nhưng Lương Kim Nhược mặc trên người lại không giống người bình thường mặc.
Bên trong cô mặc váy khoét ngực nê nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ giống như bên trong áo khoác không mặc gì, từ xương quai xanh trở xuống đều trống không.
Chu Sơ Hành từ trên cao nhìn xuống nên nhìn được càng rõ ràng.
Vô thức hấp dẫn người khác đại khái chính là thế này.
Lương Kim Nhược không thấy gì, còn chỉnh lại váy áo, căng thẳng hỏi anh: “Bây giờ trông em có vấn đề gì không?”
Cô hơi khom người, cảnh tượng ngoài cổ áo hết sức kiều diễm.
Nếu chỉ mặc váy khoét ngực thôi thì cũng không thấy gì, nhưng lúc này cô mặc thêm áo khoác vào, ngược lại lại giống như giấu đầu hở đuôi, càng giấu càng hiện.
“Không.” Chu Sơ Hành dời tầm mắt.
Cách đó không xa, mấy người nghe thấy tiếng động đi ra xem thử bốn mắt nhìn nhau.
Chuyện mới xảy ra là thật sao?
Diêm Vương mặt lạnh cho phụ nữ mặc áo của mình? Còn mặc vào giúp cô?
Còn lén lút thì thầm gì đó nữa, mặc dù hình như chỉ nói vài chữ, nhưng đối với Chu Sơ Hành trước nay không gần nữ sắc thì đó đã là kỳ tích rồi.
Đây là bạn gái anh sao?
Chị Kim Nhược đúng không?
Ngoài cổng biệt thự lặng ngắt như tờ.
Chu Sơ Hành thản nhiên xoay người, đối diện với ánh mắt của mọi người.
Buổi tối mùa xuân vẫn hơi lạnh, Lương Kim Nhược mặc áo khoác của anh vào thấy ấm hơn rất nhiều.
Vừa ngoái đầu liền thấy mấy người đứng như tượng điêu khắc, cô bật cười.
“Lâu rồi không gặp mọi người.”
Cuối cùng vẫn là Chu Lệnh Nghi lấy lại tinh thần đầu tiên: “Chị Kim Nhược!”
Thì ra là chị Kim Nhược, không phải người khác.
Vài năm không về, mấy đứa nhỏ nhà họ Chu đều đã lớn, càng lớn càng xinh đẹp, Lương Kim Nhược kinh ngạc thốt lên: “Lệnh Nghi, sao em lại tới đây?”
Cô nhớ rõ ràng Chu Lệnh Nghi là cháu nội của anh em ông nội Chu.
Sau khi ông nội Chu qua đời chỉ để lại mình bà nội Chu và một người anh em làm trong giới chính trị, vậy nên người lớn hai nhà rất ít tụ họp, nhưng bọn trẻ lại rất thân thiết với nhau, thường xuyên qua lại.
Trước đây khi còn ở nước ngoài cô còn gặp em họ Chu Yến Kinh của Chu Sơ Hành ở đại sứ quán.
Người duy nhất trong thế hệ này theo nghiệp chính trị.
Phiên dịch viên của Bộ Ngoại giao.
Chu Lệnh Nghi chớp mắt: “Em tới gặp chị Kim Nhược đó.”
Không tới một phút đồng hồ, Lương Kim Nhược đã bị Chu Lệnh Nghi kéo tay, quấn quít dẫn vào biệt thự.
Chu Sơ Hành bị bỏ lại phía sau.
…
Lúc này Tô Nhạn đang nói chuyện với dì giúp việc.
Chư Sơ Hành lắm tật xấu nên mỗi ngày dì giúp việc đều tới vào buổi sáng và rời đi vào buổi tối.
Bây giờ bà ấy đang báo cáo vấn đề mình phát hiện hai ngày nay cho Tô Nhạn.
“Chị nói chỉ có một gian phòng lộn xộn?” mắt Tô Nhạn sáng lên.
“Đúng vậy thưa bà chủ.” Dì giúp việc thề son sắt gật đầu: “Hôm qua và hôm nay đều như thế, lúc tôi dọn phòng khách thế nào thì sáng hôm sau vẫn còn y như vậy.”
Tô Nhạn như mới nghe được bí mật động trời gì đó.
Lần trước bà chỉ cố ý trêu chọc thôi, không ngờ rằng ước mong trong lòng mình lại trở thành sự thật.
Tô Nhạn thấp giọng nói: “Chị có thấy tận mắt không?”
Dì giúp việc lắc đầu, nhưng lại nhỏ giọng đáp: “Tôi phát hiện đồ lót nữ trong phòng ngủ.”
Tô Nhạn vỗ tay cái bốp, nghiêm túc nói: “Ừm, tôi biết rồi, chị đừng nói chuyện này với người khác, ai cũng không được nói.”
Tim bà đập như nổi trống.
Dì giúp việc bật cười: “Bà chủ cứ yên tâm ạ.”
Tô Nhạn ngồi trên sô pha suy tư, bà bưng chén trà, suy nghĩ xem tối nay nên nói với Chu Sơ Hành thế nào.
Nếu dám không chịu trách nhiệm bà sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.
…
Không giống với phong cách giản dị, mộc mạc của chi bên kia, nhà tổ nhà họ Chu bên này vì làm kinh doanh nên tương đối xa hoa.
Thái độ của Lương Kim Nhược đối xử với người một nhà rất tốt, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Tô Nhạn đang ngồi nói chuyện phiếm với bà nội Chu, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn sang.
“Chiêu Chiêu đến đấy à, mau tới đây nào!”
“Chiêu Chiêu?” Mắt bà cụ nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy áo vest nên buồn bục nói: “A Hành này, sao con lại trở nên... lùn thế?”
Lương Kim Nhược phụt cười: “Bà nội, con là Chiêu Chiêu đây.”
Mặc dù cô rất kiêu căng, nhưng trước mặt người lớn cô luôn ngoan ngoãn, lại dẻo miệng nên không ai không thích.
Có báo cáo trước đó của dì giúp việc làm nền tảng nên bây giờ ánh mắt Tô Nhạn nhìn Lương Kim Nhược và con trai nhà mình càng ngày càng không bình thường.
“Chiêu Chiêu, ở nhà còn mặc áo khoác làm gì?”