…
Đến cũng đến rồi, Lương Kim Nhược cũng chẳng muốn cãi cự làm gì, cô tự tìm một vị trí thoải mái, còn chê không đủ rộng rãi.
Dù sao nói khoa trương một chút thì cô chính là kiểu người ngủ trên cái giường to hơn cả phòng ngủ nhà người ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong xe có mùi hương nhàn nhạt, ngửi rất thoải mái, dần khiến cô bị lôi cuốn theo đó.
Lương Kim Nhược nhỏ giọng nhắc nhở: "Đi qua bên kia đi."
Trợ lý đặc biệt Tô vừa lên xe, nghe vậy liền buồn cười, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cũng chỉ có vị này mới có thể nói với tổng giám đốc Chu như thế.
Chu Sơ Hành sừng sững bất động, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Đáy mắt anh không chút cảm xúc, nhẹ như mây gió, nhưng Lương Kim Nhược chỉ nhìn anh mấy giây đã phải quay đầu tránh đi trước, coi như vừa rồi mình chưa lên tiếng.
Thời gian mấy năm, người trước mắt đã thay đổi quá nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia trông lạnh nhạt cấm dục, giờ thì lại nội liễm thâm trầm, không biết trong bụng ôm ý xấu gì, vừa ra tay là khiến trương trường nổi bão tố.
Lương Kim Nhược mở cửa sổ thông khí, xe chậm rãi di chuyển ra khỏi bãi đỗ xe.
Vừa khéo, không nghiêng không lệch lại gặp đúng phải tổng giám đốc Vương.
Vương Kiến Hoa chờ ở đây đã lâu, trên bàn rượu không bàn được gì, giờ ông ta cũng không có yêu cầu gì hơn, định từ bỏ một phần nhỏ ích lợi, trong lòng đau đớn vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tổng giám đốc Chu!"
"Tổng giám đốc Chu, chúng ta bàn lại đi. Tôi nghĩ kỹ rồi, dự án kia quá quan trọng với tôi, nhưng…"
Cửa kính xe chậm rãi trượt xuống, Vương Kiến Hoa nói liến thoắng những gì đã sắp xếp sẵn trong đầu, nhưng vừa mới nhìn thấy một người khác trong xe thì chợt khựng lại.
Thì ra tổng giám đốc Chu cũng gần nữ sắc!
Ông ta còn tưởng người này là hòa thượng khổ tu trong miếu nào đi ra chứ.
Bỗng chốc, Vương Kiến Hoa cảm thấy bản thân mình lúc này cũng không quá mức hèn mọn, tốt xấu gì cũng biết bí mật mà người khác không biết.
Không biết là thiên kim nhà ai.
Hơn nữa, tổng giám đốc Chu đòi lợi ích, có ai ngăn được à?
Ông ta không ngăn được còn không phải rất đỗi bình thường sao!
Tổng giám đốc Vương kéo lại lực chú ý, tiếp tục nói.
Mái tóc vốn thưa thớt của ông ta bị gió thổi qua, trông càng hói hơn.
Chu Sơ Hành chậm rãi nhìn ra ngoài xe, khi nhìn qua đỉnh đầu ông ta thì thoáng khựng lại một giây, nhưng không lộ ra chút nào.
Anh hé đôi môi mỏng: "Tổng giám đốc Vương, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ! Hợp tác vui vẻ!" Vương Kiến Hoa mừng rỡ, nhìn theo xe rời đi. Về phần thân phận của Lương Kim Nhược… ông ta đương nhiên không dám hỏi.
Rất nhanh sau đó, đuôi xe cũng khuất khỏi tầm nhìn của ông ta.
Trên đường chạy tới trung tâm thành phố, Lương Kim Nhược chống má ngắm cảnh đêm tại thành phố Bắc Kinh, đã lâu không ngắm nhìn rồi, cũng khá hoài niệm.
"Người vừa nãy là ba của Vương Hạo à?" Cô hỏi.
Vương Hạo chính là người đàn ông sắp đính hôn với bà chị rơi vãi của cô.
"Ừ." Chu Sơ Hành điềm nhiên đáp.
"Sao thay đổi nhiều thế?" Lương Kim Nhược hơi cau mày. Nếu bên cạnh có người, chắc chắn sẽ vươn tay muốn xoa dịu đôi mi của người đẹp.
Không nghe được lời đáp lại, cô quay đầu nhìn.
Chu Sơ Hành ngồi tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ, có thể thấy anh đang suy nghĩ, gương mặt góc cạnh rõ ràng lạnh tanh, loáng thoáng thấy được một điểm nhỏ trên tai bên phải.
Không phải dính cái gì, mà là lỗ tai.
Lương Kim Nhược nhìn một lát, rất muốn sờ thử.
"Anh làm gì ông ta?"
"Không làm gì cả." Chu Sơ Hành vẫn nhắm mắt thư giãn.
Lương Kim Nhược muốn tiếp tục thuận đề tài để chuyển tới vấn đề kinh doanh thương nghiệp, trong lúc lơ đãng lừa người này nói ra kinh nghiệm của mình, sau đó cô có thể chém giết gia sản.
Người đẹp ngồi ngay bên cạnh, còn ngủ cái gì mà ngủ!
Lương Kim Nhược vươn tay muốn nắm mặt anh xoay qua, nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới làn da đã bị Chu Sơ Hành bắt được, anh chợt mở to mắt nhìn cô.
"Không làm gì thì sao ông ta phải khúm núm như vậy. Anh không thấy tóc ông ta sắp trọc tới nơi rồi mà vẫn còn mừng như điên à." Cô giả bộ như không có việc gì.
Cổ tay mảnh khảnh bị anh nắm trọn trong lòng bàn tay, đầu ngón tay miết nhẹ. Cách đây không lâu, trên cổ tay này còn có dấu vết anh lưu lại.
Chu Sơ Hành buông tay, bình thản nói: "Kế của ông ta vẫn kém một bậc."
Lương Kim Nhược mỉm cười, giả bộ vô tình hỏi: "Kế gì cơ?"
Nhưng người đàn ông bên cạnh đã hoàn toàn không có ý định trả lời cô nữa, ngoài mặt rõ ràng trưng ra vẻ “Anh có nói thì em cũng hiểu được