Lúc này, ở Nghiễm Hòa Quán đang phủ một tầng mây đen.
Từ lúc Diệp Chi đoán được cô gái ăn mặc đụng hàng lại còn đẹp hơn mình chính là Lương Kim Nhược, sắc mặt vẫn luôn tệ vô cùng.
Cô ta gọi một cuộc điện thoại: "Lương Kim Nhược về rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết bên kia nói cái gì, cô ta đáp lời: "Chắc không nhầm đâu. Thẩm Trì và Tô Ninh Dung cũng có mặt. Trước kia ba người họ vẫn luôn như hình với bóng mà, còn gọi cô ta là Chiêu Chiêu nữa. Không lý nào lại trùng tên trùng họ được…"
"Thế bữa tiệc ngày mai của chị… sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Sau khi cúp máy, các chị em bên cạnh đưa mắt nhìn nhau.
"Bữa tiệc ngày mai làm sao cơ?"
"Đúng vậy, bữa tiệc liên quan gì đến Lương Kim Nhược?"
Mặt Diệp Chi cứng đờ.
Có một cô gái chợt nhỏ giọng nói: "Tôi nhớ ra rồi, hình như… đó là nhà của Lương Kim Nhược..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái kia vừa nói thế, cả phòng bao lập tức chìm vào im lặng.
Qua một lát, một cô gái lên tiếng: "Chi Chi, tôi không tham gia bữa tiệc ngày mai nữa. Xin lỗi nhé."
Đùa gì vậy, Lương Kim Nhược là ai chứ.
Đến giờ cô ta vẫn nhớ rõ chiến tích của đối phương.
Những người khác cũng ngập ngừng: "Đúng vậy, hay là... đổi chỗ khác đi?"
"Còn chưa tổ chức nữa mà, sửa thời gian, địa điểm cũng được."
Diệp Chi tức đến khó thở: "Sợ cái gì, tôi vừa nói với chị Lương rồi, không cần lo lắng."
Các chị em ngoài miệng ậm ừ, nhưng trong lòng thì đều đã quyết định.
…
Cái tên Vịnh Nguyệt Lan nghe rất tao nhã, nhưng tòa biệt thự này thì lại rất lãnh đạm.
Lương Kim Nhược không quá thích kiểu trang hoàng thế này, không phải đen thì là trắng, sao có thể hợp với tiên nữ trời sinh mỹ lệ như cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ở một đêm vẫn được.
Di động có vài tin nhắn chưa đọc.
Tô Ninh Dung: [Chiêu Chiêu! Cậu đi đâu rồi?]
Tô Ninh Dung: [Chu Sơ Hành muốn dẫn cậu đi đâu thế!]
Lương Kim Nhược vươn ngón tay thon dài trắng nõn nhấn phím trả lời: [Vịnh Nguyệt Lan.]
Tô Ninh Dung: [?]
Đương nhiên cô ấy biết Vịnh Nguyệt Lan là địa bàn của ai.
Nhưng cô ấy không ngờ Chu Sơ Hành lại dẫn Lương Kim Nhược về thẳng nhà.
Tô Ninh Dung: [Hai người…?]
Lương Kim Nhược: [Dì Nhạn yêu cầu.]
Tô Ninh Dung sực tỉnh, suýt quên quan hệ giữa mẹ của Lương Kim Nhược và mẹ của Chu Sơ Hành, nếu vậy đúng là không có gì kỳ quái.
Cô ấy còn tưởng Chu Sơ Hành có tư tâm chứ.
Tô Ninh Dung gửi tin nhắn thoại: "Chờ mai cậu về nhà ở, chỉ sợ cả thành phố Bắc Kinh sẽ biết người phụ nữ kia đã trở lại!"
"..." Lời kịch quê mùa gì thế.
"Về nhà ở rồi nhìn những người đó để đau mắt à." Lương Kim Nhược miễn cưỡng lên tiếng: "Tớ tự có nhà của tớ, chọn một chỗ ở là được."
Cô nhớ rõ trước kia mình rất thích một căn hộ cao cấp* trong đó.
(*: Nguyên văn là đại bình tầng, chỉ căn hộ tương đương với biệt thự, diện tích 200m2 trở lên.)
Tô Ninh Dung: "Căn hộ kia vẫn còn trong tay cậu à? Thế đám Diệp Chi tổ chức tiệc gì nữa?"
Ánh mắt lười nhác của Lương Kim Nhược thoáng cái trở nên sắc bén: "Tiệc gì cơ?"
"Hôm nay gặp Diệp Chi tớ mới nhớ ra. Bà chị rơi vãi của cậu sắp sửa đính hôn còn gì? Đám Diệp Chi định tổ chức tiệc độc thân trước đính hôn đấy."
"Dùng nhà của tớ á?"
Lương Kim Nhược lập tức bùng nổ.
Tô Ninh Dung cũng giận điên: "Tớ tưởng cậu bán nó trước khi ra nước ngoài rồi nên lúc nhận được tin cũng không để ý lắm."
"Tớ có thiếu tiền đâu, đi bán nhà làm gì." Lương Kim Nhược cười khẩy: "Vốn còn định chừa chút mặt mũi đến tiệc đính hôn, giờ xem ra không cần nữa rồi."
Tô Ninh Dung chớp mắt.
Nếu Kim Nhược thật sự để dành đến tiệc đính hôn thì mới là náo nhiệt chân chính có được không hả.
"Dăm ba con gà choắt vịt què cũng dám tới địa bàn của tớ giương oai!"
Tâm trạng vốn vui vẻ của Lương Kim Nhược hoàn toàn mất sạch.
Biết vậy hôm nay lúc gặp Diệp Chi ở Nghiễm Hòa Quán là phải dạy dỗ một phen, đúng là không thể mềm lòng nhất thời được.
Tô Ninh Dung cũng giận: "Nữ vương không đăng triều, bọn họ còn tưởng thay đổi triều đại rồi."
Cô ấy lại dặn dò: "Nếu cậu đã ở chỗ của Chu Sơ Hành, gần quan được ban lộc, nhất định phải tìm cách khai thác phương thức thành công của tổng giám đốc Trung Thế. Cậu nhất định sẽ trở thành Chu Sơ Hành 2.0."
Lương Kim Nhược tưởng tượng đến hình tượng bản thân xụ mặt.
"Tớ còn lâu mới làm một pho tượng 2.0."
Nói tới Chu Sơ Hành, Tô Ninh Dung không phát tin nhắn thoại nữa, dù sao cũng đang ở nhà người ta, nhỡ bị nghe thấy thì phải làm sao.
Cô ấy đánh chữ: [Cũng chỉ có mình cậu nói thế thôi. Có biết người khác gọi anh ấy thế nào không?]
Lương Kim Nhược suy tư: [Hòa thượng à?]
Tô Ninh Dung cho đáp án: [Diêm Vương.]
Diêm Vương sống.
Trên thương trường, anh dễ dàng có thể nắm giữ ‘sống chết’ của người khác trong tay.
Không chỉ người ngoài thôi, ngay cả nhân viên của Trung Thế cũng lén lút bàn luận, mỗi lần cấp trên của bọn họ tới văn phòng tổng giám đốc trên tầng mười tám thì đều như đi chịu chết vậy.
Người nào người nấy đều như anh hùng cảm tử thấy chết không sờn.
Lương Kim Nhược nhìn phong cách trang hoàng bốn phía xung quanh, nhất trí như thật: [Giống thật mà, chỗ ở cũng là địa phủ luôn.]
Tô Ninh Dung: [...]
Tô Ninh Dung gửi tin nhắn thoại cuối cùng tới: "Vì đại kế báo thù của cậu, địa phủ đã là gì, Tôn Ngộ Không còn có thể dạo một vòng địa phủ sửa sổ sinh tử cơ mà!"
…
Lương Kim Nhược không thấy sổ sinh tử của Chu Sơ Hành, nhưng cô có Phật tổ Tô Nhạn ở đây, vẫn có thể dùng lông gà lệnh chư hầu.
Dì giúp việc đi từ trên lầu xuống, thấy đường cong sexy của người đang dựa trên sô pha thì cười nói: "Đã thu dọn phòng rồi ạ."
Bà cũng không quấy rầy thêm, cứ thế rời đi luôn.
Còn vấn đề chuẩn bị hai gian phòng… có thể dẫn phụ nữ về nhà đã là tiến bộ rồi.
Nếu bà ấy nán lại thêm vài giây là có thể nhìn ra người trên sô pha chính là Lương Kim Nhược.
Lương Kim Nhược một mình về nước, người đại diện và trợ lý đều đang ở nước ngoài, dù sao mấy năm cô học chuyên sâu đã lưu lại rất nhiều tranh vẽ, đều cần có người xử lý.
Lúc này, bên đó là chín giờ sáng.
Người đại diện: [Bà cô tổ ơi, an toàn chứ?]
Lương Kim Nhược đáp lại hai câu, người đại diện mới yên tâm, lại nói cho cô: [Tối hôm qua, sau khi em đi, người đàn ông trong phòng ngủ cũng đi ra.]
Người đại diện: [Em còn lừa chị là người ta đi rồi!]
Lương Kim Nhược