…
Chỉ nghe hai chữ này, Lương Kim Nhược đã cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Loại sổ sách có thể khiến một gã tư bản nhớ kỹ mà đơn giản được à? Huống chi còn là cô khiến anh phải ăn trái đắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưng cô dán lên cửa phòng ngủ, lạnh lẽo vô cùng.
Cảnh tượng này cực kỳ giống với cảnh xảy ra hôm qua, chỉ khác là ngày hôm qua là cửa sổ sát đất, càng thêm không giống người thường.
Lương Kim Nhược dùng tay còn lại chặn trước ngực Chu Sơ Hành.
Bởi vì vừa rồi cô đi trước nên không chú ý lúc anh lên tầng đã tiện tay đặt cốc nước ở đầu cầu thang, lúc này hai tay trống trơn…
À không trống, còn đang nắm tay cô.
Lương Kim Nhược nhắc nhở: "Không phải xem như hòa à?"
Chu Sơ Hành nhìn cô từ trên cao xuống, cảm giác áp bách ập thẳng vào mặt, cứ như không khí cũng mang theo nhiệt độ, khiến cô bị kẹp giữa hai cực băng hỏa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em nói à?"
Lương Kim Nhược ưỡn ngực rất đương nhiên: "Em nói!"
Ánh mắt Chu Sơ Hành trượt xuống, không chút che giấu hành vi đánh giá, hờ hững tiếp lời: "Phát ngôn không có hiệu lực."
Lương Kim Nhược: "?"
Sao lại không có hiệu lực?
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Cẩn thận em cắn anh bây giờ."
Mặt Chu Sơ Hành lạnh tanh: "Em không cơ hội."
Lương Kim Nhược xụ mặt, ra vẻ cáo mượn oai hùm mà uy hiếp anh: "Cái này thì chưa biết chừng đâu. Em cầm tinh cá sấu đấy, một ngụm là nuốt trọn anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Lời này nghe cứ là lạ chỗ nào.
Chu Sơ Hành không trả lời, nhìn cô chằm chằm vài giây.
Sau đó nắm cằm của cô.
Độ ấm từ đầu ngón tay anh truyền tới từ vị trí tiếp xúc trên da, Lương Kim Nhược hơi ngẩng đầu lên: "Cũng chỉ ngồi máy bay tư nhân của anh thôi mà?"
Mà kể ra thì chuyện này cũng rất trùng hợp.
Nghe tin cô chị rơi rớt sắp sửa đính hôn, chính thức tiến vào Lương Thị, cô lập tức quyết định về nước trước thời hạn, lại không ngờ bị Chu Sơ Hành ngăn chặn.
Rõ ràng là Tô Nhạn bảo anh tới.
Với tính cách của Lương Kim Nhược, nếu bất chợt quay về Bắc Kinh thì đảm bảo sẽ quậy tanh bành, không thể vãn hồi. Tô Nhạn định để cô bình tĩnh một chút, không còn máu nóng xông não nữa rồi hẵng về.
Nhưng bà cũng không ngờ, Lương Kim Nhược chưa bao giờ dễ dàng thay đổi quyết định.
Thật ra cô cũng chẳng hiểu sao lúc ấy chỉ vừa dụ dỗ một chút mà Chu Sơ Hành đã mắc câu, chắc chắn là mình quá có sức hút.
Cũng tại sức tự chủ của anh không mạnh.
Lương Kim Nhược trừng mắt nhìn người đối diện. Vốn dĩ cô không cảm thấy có vấn đề gì, hiện giờ ngẫm lại… Bị người ta quyến rũ xong lại bỏ mặc, còn bị đối phương lén lấy máy bay tư đi mất…
Hình như đúng là hơi quá đáng nhỉ?
Nhưng anh ngồi máy bay tư nhân đến còn không phải để cho cô sử dụng hay sao!
Lương Kim Nhược đang nghĩ ngợi thì bỗng cảm thấy ngón tay của anh cậy mở cánh môi cô, đầu ngón tay hơi cuộn lại, sờ soạng răng nanh của cô.
Cô lập tức cắn răng, mặt Chu Sơ Hành không chút biến sắc.
Lương Kim Nhược không dám dùng sức, dù sao dấu răng bên gáy anh vẫn còn chưa biến mất… Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác chính là sợ mình gãy răng.
Chu Sơ Hành lại dò xét tiến vào, chạm tới đầu lưỡi cô.
Cuối cùng, ngay một giây trước khi cô kịp nổi bão, anh buông tha cho cô. Nhưng ngay sau đó lại bế bổng cô lên, làm cô lơ lửng giữa không trung.
Đèn hành lang lúc sáng lúc tối theo đối thoại của bọn họ.
Hai bên trái phải đều không nhìn thấy điểm cuối làm Lương Kim Nhược sinh ra ảo giác quái dị. Chu Sơ Hành buông một bàn tay mở cửa.
Cô còn thử gào hai tiếng giả vờ khóc.
Trời đất quay cuồng, Lương Kim Nhược tựa như nhớ tới tối hôm qua… Phòng ngủ không bật đèn, trước mắt cô đen kịt một mảnh, chỉ có thể cảm giác được sự cường thế của Chu Sơ Hành.
Hơi thở của anh, nhiệt độ của anh.
Đều dung hòa cùng một chỗ với cô.
…
Sáng sớm hôm sau, nắng ban mai lọt qua khe hở, chạy dài tới bên giường.
Lương Kim Nhược cảm thấy ngủ không thoải mái chút nào.
Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng mở mắt ra, thăm dò xem nguyên nhân gì khiến mình không thoải mái… hóa ra là cánh tay của Chu Sơ Hành đang gác trên eo cô.
Đây hoàn toàn không phải cái sự cấn mà công chúa hạt đậu có thể thừa nhận.
Lương Kim Nhược oán thầm hai tiếng, nhưng cũng không nhúc nhích. Thật ra là không có sức mà nhúc nhích. Cô chỉ muốn nằm, đành dùng mũi chân đá người bên cạnh.
"Chu Sơ Hành."
"Chu Sơ Hành."
Gọi hai câu, Chu Sơ Hành cũng không thèm đếm xỉa.
"Anh đè nặng em." Lương Kim Nhược cau mày: "Mau bỏ tay ra!"
Cô biết anh đã tỉnh, bởi vì cái chân đang tác quái của cô bị kẹp lấy.
Lương Kim Nhược nghiêng đầu, thấy anh hơi cau mày, chắc là cảm thấy cô làm ồn quấy rầy.
Sao trên đời này lại có người ác liệt đến thế cơ chứ? Cùng lắm thì trả cho anh một cái máy bay tư nhân là được chứ gì, tính sổ còn phải chi li như vậy, một lần còn không đủ.
Cánh tay bên hông cuối cùng cũng rời đi.
Chiếc di động tối qua bị anh ném đại qua một bên chợt vang lên.
Lương Kim Nhược cầm lấy, màn hình hiển thị ba chữ ‘Tô Ninh Dung’.
Cô nhận máy, bên kia là tiếng hưng sư vấn tội của cô bạn thân: "Bé cưng, không phải hôm nay hẹn đi spa làm đẹp à? Chuẩn bị xong chưa?"
"Chưa." Lương Kim Nhược lười nhác.
Tô Ninh Dung nghe giọng cô hơi khàn khàn: "Chiêu Chiêu, cậu quyến rũ quá."
Lương Kim Nhược: "... Cái quái gì vậy?"
Tô Ninh Dung hoàn hồn lại: "Cậu đang ở đâu?"
Lương Kim Nhược từ từ nhắm hai mắt: "Vịnh Nguyệt Lan."
"Bên cạnh cậu có ai không?"