Từng tia nắng ấm áp đang chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệt đi vì lạnh của cô. Cô hơi nhíu mày, một tay che ánh sáng từ từ mở mắt. Hóa ra là trời đã sáng,2 ngày tới này không có buổi học trên lớp, 2 ngày này tiện cho cô dọn dẹp lại căn nhà kho này, mua một ít đồ vật dụng cá nhân hằng ngày. Cũng may là cô không đơn phương yêu hắn, nếu cô mà yêu hắn chắc những hành động nguóc tâm đêm qua mà hắn đối xử với cô chắc tim cô bây giờ đã vỡ vụn thành từng mảnh, đau đến chết luôn rồi. Hôm qua cô khóc chẳng qua là uất ức mà thôi, lần đầu bị người khác ngược đãi vô cớ nên cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng của bản thân mà thôi.
Ngừng suy nghĩ, cô nên đi tìm nước rửa mặt cho tỉnh táo rồi hẳn đi mua đồ gia dụng hằng ngày. Tìm gần cả buổi trời, không thấy lấy một cái vòi nước để rửa mặt hay một chỗ vệ sinh ở đâu, hắn bắt cô ở nhà kho không cho người chuẩn bị bữa ăn cho cô thì thôi bất quá thì cô tự nấu, quá đáng hơn là không cấp cho cô được cái nhà vệ sinh để đi đại tiện các thứ, ác như hắn cô trù hắn mãi mãi là cẩu tổng tài độc thân, không ai thèm yêu
"Tôi trù cả cuộc đời này của anh mãi mãi là cẩu tổng tài độc thân, một con cẩu hung dữ ngày ngày phải ăn cơm tró khắp muôn nơi, sau này nếu số anh may mà lấy được vợ thì phải chịu kiếp thê nô cả cuộc đời, sơ suất 1 tí là bị chị nhà anh đánh, chị Phu nhân tương lai của gia tộc Hàn cầu xin chị ở phương xa nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi..."
Đứng khua tay múa chân, vái lạy tứ phương tám hướng mà quên bẳn chuyện là cô đang giữ chức Hàn phu nhân của gia tộc họ Hàn, hắn đúng là cẩu độc thân thật nhưng cao cấp, vip hơn bọn cẩu bình thường là hắn đã có vợ mà cô là vợ hắn. Não và miệng cô đôi khi lại cứ lanh lợi một cách đột xuất như não và miệng Tiểu Hy, chưa uốn lưỡi bảy lần mà đã phát ra.Mà lời thốt ra y như người bị thiểu năng trí tuệ, không có não.
Cuối cùng cô vào lại nhà kho lấy quần áo để thay thì mới phát hiện ra hóa ra nhà vệ sinh ở tại căn nhà kho này, làm nãy giờ cô chạy chạn vạng khắp nơi. Thay quần áo xong xuôi, cũng may trước khi kết hôn ông đã làm cô một cái thẻ ngân hàng, nếu không thì cô cũng không biết xoay sở như thế nào.
Định gọi cho Tiểu Hy và Ry Trần nhờ hai người
bọn họ dẫn cô đi sắm, nhưng kết quả là Ry Trần cô ấy đã đi du lịch cùng ba mẹ ở tiểu đảo Vương Triều còn Tiểu Hy đã bị ba mẹ bắt đi du học ở Nam Châu một cách đột xuất, nên giờ cô chỉ còn cách tự làm mọi thứ
* những địa điển Vương Triều, Nam Châu...chỉ là những địa điểm hay đất nước trong thế giới tiểu thuyết
Đến khu trung tâm thương mại, đi đến khu đồ gia dụng cô cứ loay hoay không biết phải như thế nào, nên mua cái gì và hạn chế cái gì,chẳng hạn như nên mua một bộ chén đĩa hay mua thêm hai bộ phòng trường hợp Tiểu Hy và Ry Trần đến chơi, nên mua màu ga chăn là màu tối hay sáng,có nên mua một cái kệ để sách hay mua mọt cái tủ đựng giày, nên mua tủ quần áo loại lớn hay nhỏ, áo quần cô khá nhiều do đem từ Giang gia qua nhưng diện tích nhà kho có giới hạn, nên mua áo quần đổi phong cách ăn mặc để tiện sau này cho việc đi xe buýt công cộng một tí, áo quần mà cô mang theo toàn là váy, không hợp hoàn cảnh bây giờ chút nào, có lẽ cô nên đem đi quyên góp bớt,...những vấn đề đó đã khiến cô thật khó khăn và vất vả lắm mới có thể mua hết được toàn bộ.
Về đến nhà cũng đã 3h chiều, cô lại bắt tay dọn dẹp khu nhà kho,bắt đầu là đem những vật dụng trong nhà kho ném ra ngoài, sau đó quét trần nhà, lau sàn, mở cửa hết ra cho thông thoáng nhà,...vừa quét dọn xong mọi thứ thì đồ cô mua cũng đã được trung tâm giao đến. Cực lực nguyên cả một buổi chiều đến tận tối, cô mới sắp xếp lại được vị trí để tủ, kệ, giường...một cách hợp lí, ban công của nhà kho đã treo thêm vàu chậu hoa cùng với cái chuông gió treo lủng lẳng trong rất xinh xắn... Nói như thể cô dọn dẹp mọi thứ thật linh hoạt và dễ dàng nhưng thật ra là cô đã tốn kha khá thời gian lên mạng tìm hiểu từng cái một, cái chổi cầm quét như thế nào cô cũng không biết, ga giường trải làm sao cô cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ từ trên mạng....quả đúng là tác hại của việc cưng chiều cô quá mức là đây để bây giờ đến nổi cầm cây chổi quét ra làm sao cô cũng chẳng biết.
Tắm rửa rồi lên giường ngủ mà quên cả chuyện ăn tối. Có lẽ vì quá mệt mỏi mà khi vừa nằm xuống hai mi mắt cô đã đập vào nhau, quả nhiên là cô đã ngủ.Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông gió khẽ lắc leng kheng bên ngoài vọng vào...