Người đàn ông nhanh chóng vươn tay chặn cửa: “Cô Bùi, cô đừng quên chính mình đã hứa những gì.”Chỉ có thể đứng xa xa nhìn Gia Gia...Lục Thiệu Đình sẽ không để cho cô đến gần con bé.Trong phòng chỉ có một mình Gia Gia, cho dù không có ai, cô bé vẫn nghiêm túc đánh đàn, dưới lầu vô cùng náo nhiệt nhưng cô bé chỉ có thể trốn trong phòng một mình.Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Niệm càng thêm chua xót, cô nhìn người đàn ông: “Để tôi vào trong một chút thôi có được không?”Đã từng là cô chủ nhà họ Bùi, cô đã khi nào cố gắng cầu xin người khác bằng giọng điệu thấp hèn như vậy, cộng thêm việc cô luôn luôn xinh đẹp, trước khi vào tù chính là một người đẹp tiếng tăm lẫy lừng trong toàn bộ giới thượng lưu của Bắc Thành. Bốn năm ngồi tù chẳng những không hề mài mòn vẻ đẹp mỹ lệ của cô, ngược lại khiến trên người cô nhiều thêm một loại khí chất khiến người khác thương xót.Bốn năm trước, vẻ đẹp của cô là hung hăng càn quấy, bốn năm sau lại là sạch sẽ động lòng người.Người đàn ông nhìn cô một lát rồi do dự: “Vậy thì cô Bùi, cô chỉ có thể tiến lại gần một chút rồi nhanh chóng đi ra, ngài Lục thấy được thì sẽ trách tôi.”Thấy anh ta đồng ý, Bùi Niệm vội vàng gật đầu: “Tôi rất nhanh liền đi ra.”Người đàn ông tránh ra, cô vừa định bước vào phòng gặp Gia Gia luôn hằng nhớ mong thì một giây tiếp theo, cánh tay lại bị người khác kéo lại.“Ngài Lục.” Người đàn ông trong lòng rên một tiếng, anh ta biết bản thân mình sẽ rất thảm.Lục Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái rét buốt, đóng cửa lại, kéo Bùi Niệm rời đi.Bùi Niệm nhìn cánh cửa đóng lại, Gia Gia từ từ biến mất trước mắt cô, tiếng đàn piano cuối cùng cũng không nghe thấy nữa.“Lục Thiếu Đình, anh để tôi gặp con bé một lát, anh cho tôi gặp con bé một lát thôi, tôi cầu xin anh...” Bùi Niệm không ngừng vỗ cánh tay Lục Thiệu Đình cầu xin anh.Nhưng vô ích, Lục Thiệu Đình vẫn