Bùi Niệm cũng không đưa tay ra, mà để phủi bụi phía mình rồi đứng dậy.Hà Minh Tâm nói không sai, thời tiết rất lạnh, cô lại cứ ngồi trên tuyết. Cô chỉ mặc áo khoác mỏng màu nâu nhạt, còn Hà Minh Tâm mặc áo khoác lông mới nhất của năm nay. Bên trong cô ta mặc lễ phục dạ hội tinh xảo.Tay Hạ Minh Tâm cứ vậy ở trong không khí, cô ta cũng không thấy xấu hổ. Hiện tại cô ta chính là người dùng tư thế chiến thắng để xuất hiện trước mặt Bùi Niệm.“Có thấy Gia Gia không?” Hạ Minh Tâm hỏi như thật sự quan tâm.“Gặp được rồi.” Giọng Bùi Niệm lạnh nhạt.Hạ Minh Tâm khẽ cười, “Con bé lớn lên chắc rất xinh đẹp.” Vừa nói cô ta vừa bước về phía trước, ngón tay mảnh dài như ngọc nhéo hàm dưới miệng Bùi Niệm: “Lại nói, quả thật con bé rất giống cô. Xem ra con bé di truyền vẻ ngoài từ cô, biết không? Con bé đàn dương cầm cũng tốt, có khi cũng do duy truyền cô. Ngón tay cô trời sinh hợp với đàn dương cầm…” Hạ Minh Tâm cầm tay Bùi Niệm vuốt ve, bỗng nhiên: “Á…” một tiếng. “Sao tay cô thô ráp như thế này. Cổ tay còn bị thương nữa, chuyện này là sao?” Trong ngục tận hơn ngàn ngày đêm, cô đều phải làm việc. Công việc nặng ngọc đã khiến ngon tay xinh đẹp bị mài thô sạn đi. Còn vết thương trên cổ tay có khi vừa vào tù chưa lâu, bị vết cắt từ một người phạm nhân cắt vào. Thời điểm đó, đã chạm tới gân cốt, tưởng như muốn mạng sống của cô,