Cửa phòng sách mở ra, chú Phùng đứng ở cửa: “Người đã sắp xếpphòng khách hết rồi ạ.” Tông Khải Phong gật đầu.“Đừng lo lắng, sự việc đã được giải quyết rồi, ông ta cũng nói không có việc gì xảy ra.” Tông Khải Phong phát hiện ánh mắt lo lắng của ɖu͙ƈ Tú nên an ủi bà.ɖu͙ƈ Tú cụp mắt xuống: “Em không lo lắng.”“Cứng miệng.” Tông Khải Phong nắm lấy tay của bà: “Đi thôi.”Hà Văn Hoài ngồi trêи chiếc sofa gỗ đỏ trong phòng khách, trướcmặt ông đã đặt sẵn cốc trà, Hà Thuỵ Hành đứng bên cạnh ông ta.Nhìn thấy Tông Khải Phong bước vào, Hà Văn Hoài đứng dậy: “Ông Tông à, vụ này tôi phải cầu xin đến ông.”“Cầu xin tôi à?” Tông Khải Phong mỉm cười: “Ông đừng đùa với tôi nữa, ông có chuyện gì cần cầu xin tôi chứ?”“Ôi.” Hà Văn Hoài thở dài: “Còn không phải hai đứa con không ra gì của tôi à, chúng nó gây chuyện.”“Chuyện gì?” Tông Khải Phong kéo ɖu͙ƈ Tú cùng ngồi xuống ghế sofa.Người giúp việc lại bưng lên hai cốc trà.“Hôm nay ông đã xem tin tức chưa?” Hà Văn Hoài hỏi.“Chưa.”Từ khi Tông Khải Phong không lo việc nữa, ông không thích xem tin tức, mà chỉ viết thư pháp, ɖu͙ƈ Tú cùng đi tản bộ với ông, chơi cờ tướng, một ngày như thế là hết rồi.“Ông xem trước đi.” Hà Văn Hoài bảo con trai đưa tin tức cho Tông Khải Phong.Hà Thuỵ Hành đưa điện thoại: “Bác Tông.”Tông Khải Phong nhìn qua, ông hơi ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì tin tức khác thường mà là vì nhà bọn họ xảy ra chuyện, tại sao lại đến tìm ông?Bởi vì với quan hệ của nhà họ Hà, muốn che đậy chuyện này cũng không phải chuyện khó.“Ông Hà, chuyện này là?” Tông Khải Phong ngẩng đầu nhìn Hà VănHoài đang ngồi trước mặt: “Chắc không có liên quan gì với tôi chứ?”Nếu không sao lại đến tìm ông chứ?“Haizz.” Hà Văn Hoài lại thở dài: “Tôi không có phúc được như ông, sinh ra được một đứa con trai tài giỏi, được sớm về hưu an hưởng tuổi già.
Tôi đang bị mấy đứa con của mình làm tức đến chết đây.”“Lão Hà, ông sao lại nói thế?”“Không.” Hà Văn Hoài chỉ tay vào mặt đứa trẻ đầy máu trong bài tin: “Đứa trẻ này nghe nói là con của người phụ nữ mà Tông Cảnh Hạo nhà ông thích.
Lâm Lâm nhà tôi lại nghĩ là do cô ta phá hoại cuộc đính hôn giữa Cảnh Hạo và nó nên mới…haizz, nói đến đúng là mất mặt, anh trai nó thì yêu thương em gái, nhất thời kϊƈɦ động nên mới đi bắt cóc con trai nhà người ta, muốn dùng đứa trẻ để uy hϊế͙pcô gái đó phải rời xa Cảnh Hạo.”Hà Văn Hoài nói giảm nói tránh.Không nói tới con gái nhà mình muốn gả vào nhà họ Tông, vì nhà họ Hà liên hôn, cũng không nói con trai muốn cưới cô gái kia.Những chuyện làm mất mặt của ông ta.Tông Khải Phong và ɖu͙ƈ Tú nhìn nhau.Cô gái này là ai?Con trai lại có chuyện gì vậy?Lần trước từ hôn là vì Lâm Tân Ngôn mà?Trêи đó không có ảnh của Lâm Tân Ngôn, bọn họ cũng không biết cô gái đó chính là Lâm Tân Ngôn.Tông Cảnh Hạo dặn dò, không được đăng bất kỳ hình ảnh gì của Lâm Tân Ngôn lên.Anh không muốn cô dính dáng gì tới những bài báo như thế này.“Chuyện này có thể đã chọc tới Cảnh Hạo, tôi mới đến đây tìm ông.” Hà Văn Hoài lại thở dài, đã từng này tuổi rồi mà còn vì chuyện của con trai mà đến cầu xin người cùng trang lứa, trong lòng ông ta không vui nổi.“Chúng ta đều là những người có mặt mũi, đều có địa vị ở xã hội này, chuyện truyền đi thì mặt mũi tôi đây chẳng còn biết để đâu, tôi có thể không tìm đến ông, nhưng hai nhà chúng ta đối đầu thì cả hai đều có hại, ông nói có đúng không?”Hà Văn Hoài rất biết đàm phán, hiện giờ ông ta không đến để xin trừng trị nhẹ tay mà là đến để muốn hai nhà không đối đầu, tránh tổn hại hoà khí của hai bên.“Ông cũng biết tính khí của con trai tôi, nếu tôi có thể quản được nó, thì chuyện đính hôn lúc đầu đã không bị huỷ.” Tông Khải Phong cũng không phải kẻ ngu, hiện giờ ông ta không thể chỉ nghe một phía mà đồng ý với người ta được.Hà Văn Hoài có chút sụp đổ, ông ta không muốn quản nữa à?“Ông Tông, chúng ta tuy không thành thông gia, nhưng chúng ta cũng là chỗ quen biết nhiều năm, ông thật sự không thể vì chuyện nhỏ mà làm tổn thương hoà khí giữa hai nhà được?”“Cảnh