Diệu Thanh Thanh biết cầu xin mẹ nuôi cũng vô dụng, liền bò đến chỗ ba nuôi “Con cầu xin ba, nó là con của ba, ba không thể giương mắt nhìn nó bị vứt xuống giếng”Tiện nhân” Mấy lời Diệu Thanh Thanh cầu xin ba nuôi lại càng làm mẹ nuôi tức giận hơn, bà ta giật lấy đứa trẻ mới sinh, còn chưa kịp cắt dây rốn, cả người còn đang bê bết máu của Diệu Thanh Thanh, ngay lúc bà ta nhấc đứa trẻ lên, nó bật khóc.Tiếng khóc oa oa, vô cùng vang dội.Diệu Thanh Thanh bò đến chân mẹ nuôi, dưới sàn toàn là vệt máu dài đỏ thẫm, cố níu lấy chân của mẹ nuôi, đập đầu, đập đầu đến mức chảy máu: “Cầu xin mẹ, đừng ném con của con, cầu xin mẹ, con nguyện làm trâu làm ngựa, cầu xin mẹ.”“Nằm mơ, mày cho rằng tạo không biết, mày nuôi đứa trẻ này để sau tranh giành tài sản với con của tao à?” Mẹ nuôi nhấc chân, đá văng cô ra.Diệu Thanh Thanh ngất lịm đi.Lúc cô tỉnh dậy, bản thân vẫn đang nằm trêи giường trong căn phòng đó, ngoài trời ánh dương đã lên, cô không biết bản thân đã ngất bao lâu, nhưng miệng lưỡi khô khốc, toàn thân đau nhức, đến sức lực để ngồi dậy cũng không có.Ba nuôi bị mẹ nuôi quản chặt, không cho cô ăn, không cho cô uống.Cô như chết lặng, không phản kháng, không động đậy, cô chỉ muốn chết đi, chết theo đứa con của cô.Không biết rằng có phải hàng xóm nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc không, liền hỏi thăm, mẹ nuôi cô nói với người ngoài rằng, Diệu Thanh Thanh đi học không chịu học, lêu lổng chơi bời, sinh ra một đứa trẻ, nhưng chào đời không lâu thì đã chết rồi.Chính người em trai lỡ miệng nói ra, là bị mẹ nuôi ném xuống giếng, người trong thôn mới biết, nhưng cũng không xen vào chuyện này bởi vì Diệu Thanh Thanh đàn đúm mà sinh con, cũng không có ai thương cảm cho cô.Cô bị sốt, sốt một ngày một đêm, bất tỉnh nhân sự.Điều trùng hợp là, lãnh đạo bên trêи đi xuống kiểm tra, vừa hay biết chuyện trong nhà có nhận nuôi trẻ mồ côi, cống hiến cho xã hội, lãnh đạo tiện thể đến nhà thăm hỏi, dù không có cho tiền hay giúp đỡ, bọn họ cũng phải giữ mặt mũi mà đáp lễ.Ba mẹ nuôi đành phải đưa Diệu Thanh Thanh sắp chết đến bệnh viên.Bọn họ không thể để cho quan chức biết, bọn họ ngược đãi Diệu Thanh Thanh.Chính vì thế, mạng của Diệu Thanh Thanh được giữ lại.Đôi mắt cô mở trừng trừng, nhìn thấy rõ tơ máu “Em không dám nói với bất kì ai, em sợ, em sợ họ sẽ khinh thường em, em sợ, em sợ,..”Người cô co rúm lại vì sợ hãi, dường như chuyện đó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua “Em càng sợ anh biết, em sợ anh ghét bỏ em, xem thường em, em sợ anh sẽ ghét bỏ bộ dạng này của em, em sợ, emsợ đến muốn chết”Nói rồi, ánh mắt cô chuyển qua Lâm Tâm Ngôn: “Thấy Dận Ninh đểcô, tôi ngưỡng mộ, tôi ghen tị, tôi hận...!Ha ha, tôi cố ý, cố Lý, gửi con của tôi đến chỗ cô...!Ha ha”Bàn tay của Lâm Tâm Ngôn nắm chặt, từng lời của Diệu Thanh Thanh vừa nói, nặng như chuỳ, chạm đến sâu thẳm trái tim của CÔ.Cô không tự chủ được run rẩy.Tông Cảnh Hạo nắm chặt lấy tay của cô.Diệu Thanh Thanh lại đảo mắt qua nhìn Bạch Dận Ninh: “Em căm ghét cô ta, rõ ràng đã có nhiều như thế rồi, còn dây dưa không rõ ràng với anh, em ngưỡng mộ cô ta, được anh ưu ái, em ngưỡng mộ, cô ta có thể nuôi con của mình tốt đến thế, em căm ghét cô ta, tại sao mệnh lại tốt như vậyBạch Dận Ninh nhìn cô, không nói nổi một lời.Những cảm xúc lẫn lộn dấy lên trong lòng hắn, rất khó chịu, những gì mà một người đã trải qua, thực sự có thể thay đổi một người.Cô đã từng, đã từng là một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết, vậy mà lại bị huỷ hoại."Sau đó khi em lớn, rời khỏi nhà đó, em cứ nghĩ rằng mình giải thoát rồi.
Em có thể có cuộc sống mới rồi, em có thể bắt đầu lại.
từ đầu rồi, nhưng mà em vẫn phải sống trong cảnh khổ cực, bọn họ như quỷ dữ, đuổi theo em không buông, uy hϊế͙pem, đòi tiền em,...!Em vụng trộm, trốn trốn tránh tránh, không dám cho anh biết, em còn một đứa em trai quấn lấy em, bởi vì em sợ, em sợ anh biết sự tồn tại của nó, anh sẽ biết quá khứ của em, em không muốn bất kì ai biết, càng không muốn anh biết.”Diệu Thanh Thanh nâng bàn tay bị trói lên, muốn chạm vào ngườiBạch Dận Ninh, nhưng lại không dám, bởi vì cô không xứng.Trong mắt của cô, Bạch Dận Ninh là người tốt nhất, kẻ nào cũng không xứng.Cô nhìn Bạch Dận Ninh, nhìn rất lâu rất lâu “Em rất muốn quên, nhưng quên không nổi, ngày ngủ đêm mơ, đều là tiếng khóc oa Loa chào đời của con em, ngày ngày xuất hiện trong giấc mơ của em, giày vò em, em mệt, em muốn chết, thậm chí còn tự sát, nhưng tự sát không thành, được người ta cứu, mệnh em không tốt, đến chết cũng không được thành toàn, có những lúc em nghĩ, có phải hay không kiếp trước em là đao phủ chuyên chặt đầu người, nên kiếp này mới khổ như thế.Em mất niềm tin vào cuộc sống, sống như mất hồn, cho đến khi, em gặp được anh, anh giúp đỡ em, đưa đến thế giới đen tối của em một chút ánh sáng, em muốn cố gắng, muốn sống thật tốt, bởi vì anh, bởi vì anh em mới có một chút hi vọng vào cuộc sống.cửa hàng, lần đầu tiên em thấy anh vì một người phụ nữ mà tức giận, em rất buồn, bởi vì em thích anh, em biết rất rõ, em không có tư cách, em không dám biểu lộ tra trước mặt anh, cũng không dám cho bất kì ai biết.Để em trai không biết sự tồn tại của anh, em liền nhân cơ hội đóng cửa hàng quần áo.Chỉ vì em sợ, em sợ anh biết quá khứ của em”Diệu Thanh Thanh chạm vào khoé miệng, đôi mắt nhắm hờ, cẩn thận, tỉ mỉ nhìn hắn, như muốn khắc ghi hình bóng này vào trong trí nhớ: “Anh đừng trách em, đừng trách em.”Lòng Bạch Dận Ninh như vừa trải qua một đợt sóng lớn, nhìn Diệu Thanh Thanh, không nói nổi một lời, an ủi ư?Dùng lời nào đây, mới có thể an ủi một tâm hồn bị tổn thương đến thế?Dùng từ nào đây, mới có thể xoa dịu đi những tổn thương cô trải qua?Giọng hắn khàn khàn: “Tôi không trách cô, từ đầu đến cuối, tôi luôn có hi vọng vào cô”Diệu Thanh Thanh bật cười: “Cảm ơn, cảm ơn anh, không ghét bỏ em”Cô nghĩ, nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ không được tái sinh làm người.“Pặp”Chỉ nghe thấy một tiếng nhịn đau, miệng cô tuôn ra không biết bao nhiêu là máu.“Cô ta muốn tự sát” Thẩm