Tần Nhã vốn không nhìn thấy khuôn mặt biến hóa khó lường của hắn.Mặc áo khoác, mang theo túi rồi đi thẳng ra ngoài cửa.Tô Trạm cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng rơi bên chân hắn, nhặt lên, bước nhanh đuổi theo, níu Tần Nhã vừa đi ra khỏi phòng lại, lôi kéo cô ra ngoài.Tần Nhã giãy dụa, nổi giận: “Anh làm gì vậy?”Tô Trạm không để ý, kéo cô đến bãi đỗ xe, nhét cô vào trong xe, phòng ngừa cô xuống xe nên hắn khóa luôn xe lại lúc nhét cô vào trong xe.Tần Nhã tức giận, dùng sức đập cửa sổ xe: “Tô Trạm, anh muốn làm gì?”Tô Trạm vẫn không rảnh bận tâm như trước, mau chóng lên xe, lái xe ra khỏi bệnh viện.“Anh thế này sẽ chỉ khiến tôi càng thêm ghét anh thôi.
Chẳng những anh không chung thủy, còn vô lại nữa.
Tại sao tôi lại đồng ý kết hôn với anh nhỉ, chắc là tôi điên rồi!” Tần Nhã dùng sức vò mặt mình, ý để mình tỉnh táo hơn.Thế nhưng đối diện với Tô Trạm như thế này, cô không thể nào tỉnh táo được.Quá là khiến cô thất vọng!“Không phải em muốn rời đi sao? Hành lý còn đang ở trong nhà, tôi đưa em đi lấy.” Tô Trạm cười trào phúng: “Tôi vô tình, tôi xấu xa, em thì sao? Nói đi là đi, không để lại chút gì, có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Lựa chọn kết hôn với em, tôi đã phải tính toán kỹ càng rồi.
Phải, bạn gái cũ của tôi trở về, thế nhưng tôi không yêu cô ta, nhưng mà em cứ bám lấy chuyện này thế, không tin tưởng tôi gì cả!”Càng nói, Tô Trạm càng thấy tủi thân.“Tin tưởng phải từ hai phía chứ, anh không tin tôi, anh bảo sao tôi có thể tin anh được?” Tần Nhã nhìn hắn: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi.
Có phải tôi đã nói là không cho phép anh đi gặp cô ta không, thế nhưng anh không chỉ đi gặp một lần, rõ ràng anh có cơ hội nói với tôi nhưng anh lại không nói.
Nếu anh quan tâm đến tôi, lúc đi gặp cô ta thì sẽ nghĩ đến tôi, liệu tôi có lo nghĩ bất an khi anh đi gặp cô ta không, liệu tôi có đau lòng khổ sở vì anh đi gặp cô ta không.
Tôi là cô nhi, mặc dù bị một đôi vợ chồng không tệ nhận nuôi, tuổi thơ của tôi coi như là cũng tốt đẹp, thế nhưng trong lòng vẫn thiếu cảm giác an toàn như trước.
Quyết định lấy anh, anh có biết tôi phải dũng cảm thế nào không?” Thanh âm của cô khàn vô cùng: “Anh biết tôi hi vọng đến nhường nào không?”Tô Trạm đỏ mắt, đối mặt với những chỉ trích của Tần Nhã, hắn không thể phản bác được chữ nào.Dù là lý do gì, hắn đi gặp Lưu Phi Phi là sự thật.Tần Nhã lấy hai tay bụm mặt: “Chúng ta cần tỉnh táo một chút.”Lúc này, xe dừng lại ở bãi đỗ xe trong khu nhà.Tô Trạm ngồi trầm mặc, hai người đều im lặng.Qua một hồi lâu, Tô Trạm mở miệng trước: “Cái này trả lại cho em.” Hắn để tấm thẻ ngân hàng lên đùi cô, đồng thời giải thích một câu: “Tôi nói nhảm thôi, em đừng để ý.”Tần Nhã không động đậy, cũng không nhận, không nói gì.Lại là yên tĩnh.Một lát sau, Tần Nhã hành động trước, cô đẩy cửa xe ra, không nói gì, đi xuống.Dù cho cô không nói gì, Tô Trạm vẫn biết cô sẽ đi làm gì.
Hắn bất đắc dĩ, đồng thời cảm thấy bất lực vô cùng.Chuyện tới nước này đều do một tay hắn tạo ra, trách ai được?Tần Nhã lấy vali hành lý đi tới, cô đi đến trước cửa xe, đặt chìa khóa lên trêи ghế ngồi: “Đây là chìa khóa trong nhà.”Cô đi, cũng không giữ lại chìa khóa nhà nữa.Tô Trạm không