Lâm Tân Ngôn rũ mắt.
Tuy Trình ɖu͙ƈ Tú sinh ra Tông Cảnh Hạo, thế nhưng bà đã bỏ lỡ mất khoảng thời gian cần người chăm sóc và vun đắp tình cảm nhất.Hiện tại, Tông Cảnh Hạo còn không gần gũi bà.Cuộc đời này của Trình ɖu͙ƈ Tú nào chỉ là đáng tiếc, bà thật đáng buồn, cũng thật là vĩ đại.Nếu là cô, chưa hẳn cô đã làm được.“Con khuyên Cảnh Hạo nhiều hơn nhé, bảo nó đừng để ý nữa.” Lý Tĩnh thở dài một hơi: “Việc này thật ra ta cũng hiểu.
Nếu là mẹ ta qua đời chưa đến một tháng, cha ta lại cưới một người khác, có thể ta sẽ càng thêm căm hận, nói không chừng còn có thể cầm dao đâm người phụ nữ kia nữa.
Vấn đề này không xảy ra với mình thì không thể nào trải nghiệm được.
Nói là đồng cảm nhưng có thể đồng cảm được sao? Không thể, vẫn là đàn ông vững vàng được nhanh hơn.
Mặc dù quan hệ của Cảnh Hạo và Khải Phong những năm gần đây rất căng thẳng, nhưng mà hắn cũng không làm gì quá đáng, đối xử lạnh lùng như vậy, chẳng qua là không bước qua được nút thắt trong lòng.
Con làm vợ, phải khuyên nhủ nó nhiều hơn.”Lâm Tân Ngôn khẽ vâng một tiếng.Có vài lời Lý Tĩnh nói cũng đúng, vấn đề này không thể nào đồng cảm được, không thể trải nghiệm được cảm giác của người trong cuộc lúc đó, chỉ có trải qua chuyện như thế thì mới có thể có cảm nhận được.Sau khi cô nghe chuyện Trình ɖu͙ƈ Tú, cô vẫn đứng trêи góc độ của Trình ɖu͙ƈ Tú để nhìn vấn đề, thuyết phục Tông Cảnh Hạo.Thế nhưng cô không đứng từ góc độ của Tông Cảnh Hạo để nhìn chuyện này.Hắn không biết Trình ɖu͙ƈ Tú là mẹ của hắn, hắn không biết những chuyện phức tạp trong đó, càng không biết những gì Trình ɖu͙ƈ Tú đã hi sinh vì hắn.Cho nên cô hẳn là cũng nên nhìn chuyện này từ góc độ của hắn.“Hôm nay con về trước.”Lúc này, cửa mở ra, Tông Cảnh Hạo và Văn Khuynh đi tới.“Ta tiễn các con.” Văn Khuynh nói.Tông Cảnh Hạo từ chối, nói bên ngoài lạnh, xe ngay ở ngoài, bọn họ ra ngoài là có thể lên xe.Lâm Tân Ngôn nhìn thấy bọn họ đi ra, đứng lên khỏi ghế sofa.
Tông Cảnh Hạo đi tới: “Chúng ta về nhà.”Lâm Tân Ngôn gật đầu.“Vẫn còn sớm mà, sao không ở lại thêm chút nữa.” Lý Tĩnh giữ lại.“Không được, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi.” Lâm Tân Ngôn rất muốn biết Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo đã nói gì.Lý Tĩnh nói như vậy cũng chỉ là khách khí bên ngoài, bà thấy Lâm Tân Ngôn rất muốn đi: “Có rảnh thì tới chơi nhé.”“Có dịp con sẽ tới.” Lâm Tân Ngôn mặc áo khoác cho hai đứa trẻ, Lý Tĩnh tới giúp: “Đến mai là đêm giao thừa rồi.”“Qua năm mới con lại lớn thêm một tuổi.” Lâm Nhụy Hi nháy mắt đáng yêu.Lý Tĩnh bị chọc cười: “Đúng vậy đấy, lại lớn thêm một tuổi, các con lớn hơn thì ông bà già rồi.”“Ông bà không già.” Lâm Nhụy Hi nói.Lý Tĩnh càng cười thoải mái, khen: “Đứa bé này thật là biết nói chuyện.”Lúc này Văn Khuynh đi tới, đưa cho hai đứa trẻ hai bao lì xì.“Lần đầu tiên các con tới, đây là tiền mừng tuổi trong lúc gặp mặt.
Các cháu lại đến, ta lại cho.”“Không cần đâu ạ.” Lâm Tân Ngôn cảm thấy không tốt, lì xì trông có vẻ rất dày.
Cô nhìn ra được, mặc dù Văn Khuynh rất cực đoan về chuyện của Văn Nhà nhưng ông là một lãnh đạo thanh chính liêm minh.“Ta cho các cháu, hơn nữa, hai đứa trẻ lần đầu tới nhà ta, đây là tập tục rồi, cũng là tấm lòng của ta.” Văn Khuynh thích ngữ khí nói chuyện của bề trêи.Lý Tĩnh cũng phụ họa: “Nhận đi, mua đồ chơi cho bọn trẻ, ta chẳng chuẩn bị quà gì cho chúng cả.”Lâm Tân Ngôn bảo hai đứa trẻ cảm ơn Văn Khuynh.“Cảm ơn ông trẻ ạ.” Hai đứa bé đồng thanh nói.“Tốt, tốt.” Văn Khuynh sờ đầu Lâm Hi Thần: “Ăn cơm tử tế, lớn rồi, đi bộ đội tham gia quân ngũ với ông trẻ.”“Vâng ạ.” Lâm Hi Thần gật đầu thật mạnh, xem dáng vẻ có hứng thú thật sự với việc tham gia quân ngũ.Lý Tĩnh và Văn Khuynh đứng ở cửa đưa mắt tiễn bọn họ.Xe nhanh chóng lái đi, Lâm Tân Ngôn ngồi sát bên cạnh Tông Cảnh Hạo, cô có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trêи người hắn.Lâm Tân Ngôn vẫn không nhịn được,