Sáu năm sau, nước A.Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng.Một bóng người gầy guộc đang tất bật trong bếp, chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho cả nhà.Hà Thiếu Khiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn Lâm Tử Lạp đang bận rộn trong bếp, Lâm Huệ Tinh bò lên trên người anh: "Cậu ơi, cậu có thích mẹ cháu không?"Hà Thiếu Khiên nhíu mày, mỗi lần nghe đến cách xưng hô này đều cảm thấy giận điên lên đến muốn chết, Lâm Tử Lạp không muốn tiếp nhận tình cảm của anh, nói rằng cô chỉ coi anh như anh trai của mình.Cả hai đứa trẻ đều gọi anh bằng cậu.Nhưng hai đứa trẻ này thực sự rất dễ thương.Làn da trắng ngần, mịn màng, đôi mắt to tròn long lanh như nước, hàng mi cong vút, chớp chớp như búp bê sứ.Hà Thiếu Khiên vươn tay bế đứa bé lên rồi đi về phía nhà bếp.Anh đứng ở cửa phòng bếp: "Lạp Lạp."Lâm Tử Lạp quay đầu lại nhìn họ, mỉm cười: "Có phải là đói rồi không? Sắp xong rồi."Hà Thiếu Khiên không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng bận rộn của cô.Sáu năm trước, Lâm Tử Lạp nhất quyết không gây mê, giữ lại hai đứa trẻ.
Hà Thiếu Khiên không thể khuyên được cô nên chỉ có thể đồng ý.Nhưng anh cũng có điều kiện là phải rời khỏi quê hương đến nước A sinh sống.Lâm Tử Lạp đồng ý, với sự giúp đỡ của Hà Thiếu Khiên, mang theo Trang Kha Nguyệt đến đây.Lần đi này, chính là sáu năm."Hai ngày nữa anh phải về nước một chuyến."Tay Lâm Tử Lạp đang cầm thìa khuấy nước súp đặc sệt khẽ khựng lại, chính là loại đau đớn của sáu năm trước, dường như bây giờ trong lòng cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.Cô giả bộ hờ hững, không quay đầu lại: "Có chuyện gì sao?"“Ừ, em gái anh đính hôn.” Hà Thiếu Khiên nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Tử Lạp.Lâm Tử Lạp quay người lại, lúc cô sinh Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh, Hà Thiếu Khiên nói rằng anh đã tìm thấy người em gái mất tích năm đó.Cô ấy vẫn luôn thay anh hạnh phúc.“Đây là chuyện tốt, anh nên trở về đi.” Lâm Tử Lạp chân thành nói.Hà Thiếu Khiên nhìn cô chằm chằm: "Đối tượng đính hôn là Tông Triển Bạch."Choang!Chiếc thìa trong tay cô tuột ra rơi xuống đất, vỡ tan thành vô số mảnh.Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt lên, cụp mắt xuống: "Em sớm đã không còn liên quan gì đến anh ấy."Sáu năm quá dài, cô không thể nhớ đã từng có một người đán ông như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình.Bây giờ, cô chỉ muốn chăm sóc tốt hai đứa con của mình.Cô chỉ là không hiểu, không phải sáu năm trước anh chắc chắn sẽ cưới Tần Lộ Khiết sao?Làm sao có thể ở cùng với em gái của Hà Thiếu Khiên?Cô nhìn Hà Thiếu Khiên dường như đang có ý hỏi.Hà Thiếu Khiên quay lại nhìn cô, mím môi: "Anh xin lỗi, anh đã giấu em."Lâm Tử Lạp cau mày: "Anh giấu em cái gì?"Lời vừa nói ra, cô dường như lại nghĩ đến điều gì đó, trợn to haimắt, nói ra suy đoán trong lòng: "Tần Lộ Khiết là em gái của anh?"“Ừ.” Năm đó, anh đi điều tra chuyện của Lâm Tử Lạp đêm hôm đó, biết được chuyện đêm đó từ người phục vụ khách sạn.
Anh tiếp tục điều tra sâu hơn, tìm hiểu vai trò của Tần Lộ Khiết trong đó.Một người phụ nữ đầy mưu mô, anh ta đương nhiên thù ghét như kẻ địch, chỉ là không may, lúc đó Tần Lộ Khiết cũng đang ở nước A, họ đã gặp nhau.Vốn cũng không có gì liên quan, chỉ vì ngày hôm đó Tần Lộ Khiết mặc một chiếc váy hai dây, và vết bớt màu xanh trên vai cô ta khiến anh chú ý.Cô em gái đã mất tích của anh cũng có một vết bớt màu xanh như vậy trên vai.Vì vậy, để tìm hiểu rõ hơn, anh đã điều tra sâu hơn về Tần Lộ Khiết, cô ta lớn lên trong trại trẻ mồ côi không cha không mẹ, ban đầu anh chỉ tò mò về người phụ nữ Tần Lộ Khiết có vết bớt giống em gái mình nên cũng tự nhiên muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô ta một chút.Nhưng khi phát hiện ra cô ta là trẻ mồ côi, Hà Thiếu Khiên sinh ra cảm giác cô ta chính là em gái thất lạc từ lâu của anh, vì vậy anh đã theo dõi Tần Lộ Khiết, thu thập tóc và nước bọt của cô ta làm xét nghiệm DNA.Kết quả, cô ta thực sự là em gái của anh.Anh biết bí mật của em gái mình, biết cô ta thích Tông Triển Bạch.Vì vậy, vẫn luôn không nói với Lâm Tử Lạp.Hà Thiếu Khiên đặt Lâm Huệ Tinh xuống để cô bé tự chơi trong phòng khách.Lâm Huệ Tinh gật đầu, chạy về phía phòng khách với đôi chân ngắnngủn: "Cháu chờ anh trai trở về sẽ cùng anh trai chơi."“Cháu chậm chút kẻo bị đập vào đâu.”