Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn Tông Triển Bạch xem định giải quyết thế nào, anh có thừa nhận hay không?Thừa nhận, có mất mặt không chứ, lúc nào trên người cũng mang theo cái đồ chơi kia, là chuẩn bị cho việc động dục mọi lúc mọi nơi à?Giám đốc Lý cảm thấy mỏi miệng, muốn cười, nhưng cũng không dám cười, chỉ có thể kìm nén.
Trợ lý của anh ta ở bên lấy điện thoại ra quay lại cảnh này, Quang Kình đang định đứng lên ngăn lại, nếu truyền ra ngoài, Tông Triển Bạch còn còn mặt mũi hay không chứ?Ai biết, anh ta vừa động một cái, Tông Triển Bạch liền túm lấy: “Ngồi yên.
”Anh giơ tay ra lấy Durex trong tay Lâm Tinh Tuyệt, cầm trong tay, nhìn kỹ hai giây, cho vào trong túi: “Cảm ơn.
”“…”Lâm Tinh Tuyệt khó hiểu, sao chú ấy không tức giận?Rõ ràng mấy chú khác đều đang cười chú ấy.
Dường như nhận ra sự bối rối của nó.
Tông Triển Bạch đè thấp người xuống, sáp đến bên tai nó: “Có người sẽ trả nợ cho cháu.
”Lâm Tinh Tuyệt trừng mắt nhìn anh, chú có ý gì?Đáng tiếc Tông Triển Bạch không định giải thích cho nó, cùng không vì sự hãm hại của Lâm Tinh Tuyệt mà lúng túng, ngược lại tâm trạng còn rất tốt.
Nhấc lên rượu giám đốc Lý vừa rót, ngửa đầu uống.
Quang Kình cũng ngớ luôn.
Giám đốc Lý ở bên cũng một ngẩn ngơ, gặp phải chuyện lúng túng như này, không phải là nên che giấu sao.
Sao anh lại thừa nhận một cách hào phóng?Là giấu đầu hở đuổi, hay cây ngay không sợ chết đứng?Giám đốc Lý thấy khó hiểu, cũng khó mở miệng hỏi, ngược lại cười mỉm với Lâm Tinh Tuyệt: “Anh bạn nhỏ, có muốn ở lại đây ăn cơm không?”Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu, liếc Tông Triển Bạch một cái, trong lòng nghi hoặc, tại sao chú ấy không tức giận.
Nó nghĩ không ra, chỉ có thể quay người rời khỏi phòng bao.
“Tinh…”Lâm Tinh Tuyệt ra ngoài mãi không quay về, Lâm Tử Lạp đi tìm nó.
Ra khỏi cửa phòng bao, Lâm Tinh Tuyệt thấy tiếng gọi lo lắng của Lâm Tử Lạp, vội vàng chạy qua: “Mẹ.
”Lâm Tử Lạp nghe thấy tiếng quay người, thấy con trai chạy tới, thở hắt ra một hơi, cúi người xuống đón con trai, Lâm Tinh Tuyệt đâm đầu vào trong lòng cô.
“Con đi đâu đấy?” Lâm Tử Lạp nghiêm mặt lại.
Lỡ đi lạc thì sao?Lâm Tinh Tuyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chỗ này to quá, con lạc đường.
”Lâm Tử Lạp rõ ràng không tin, trí nhớ của nó rất tốt, làm sao có thể lạc đường.
“Nói thật với mẹ.
” Lâm Tử Lạp giữ đầu con trai, để nó nhìn mình.
“Nhà vệ sinh không có bồn cầu trẻ em, con không đi tè được, phải nhờ một chú giúp con, nên con mới trễ vậy.
”“Thế vì sao không nói thật?”“Cũng phải chuyện hay ho.
” Lâm Tinh Tuyệt bĩu môi.
Dáng vẻ có chút ngại ngùng.
Là tính cách của nó.
Lâm Tử Lạp đứng lên kéo lấy tay nó: “Đi thôi, nhanh đi ăn cơm.
”Đồ ăn đã sớm lên hết rồi.
Lâm Tinh Tuyệt có hơi lơ đễnh, vẫn còn rối rắm câu nói kia của Tông Triển Bạch.
Có người trả nợ cho nó?Ai chứ?Ăn xong cơm, Trang Kha Nguyệt dẫn theo bọn trẻ về trước, ngồi máy bay lâu đến thế cũng mệt, về tắm táp rồi nghỉ ngơi một chút.
“Tôi đưa họ đi trước, chờ chút đến đón cô.
” Tạ Na nói.
Không cần, cô cứ về thẳng khách sạn là được, đợi chút tôi cũng tự mình về thẳng khách sạn.
” LEO mở chi nhánh, có rất nhiều việc phải làm.
Cô là người phụ trách, có rất nhiều chuyện đều cần cô quyết định.
“Vậy được.
” Tạ Na lên xe.
Lâm Tinh Tuyệt ngồi trong xe, nhìn ngoài cửa sổ xe Lâm Tử Lạp đứng bên cạnh Hà Khiếu Thiên mà thở dài một hơi.
Nếu Hà Khiếu Thiên giàu hơn Tông Triển Bạch, đẹp trai hơn chú ấy thì tốt biết bao.
“Có chuyện gì muốn nói với em sao?” Lâm Tử Lạp nhìn theo chiếc xe rời đi.
“Vừa đi vừa nói.
” Hà Khiếu Thiên vươn tay định nắm lấy tay cô, nhưng nhấc lên nửa chừng, rồi lại bỏ xuống.
Biết được vụ tai nạn xe hồi trước là Hà Khiếu Ninh làm, anh chột dạ.
Cảm thấy hổ thẹn với cô.
“Anh có tâm sự à?” Lúc ngồi trong xe, anh cứ ngập ngừng, lúc ăn cơm cũng lơ đễnh, rõ ràng là trong lòng có chuyện.
Hà Khiếu Thiên cười một tiếng, anh đang phải chịu gánh nặng, một bên là người con gái mình thích, một bên là em gái ruột, tâm trạng phức tạp của anh, làm sao mà mấy chữ tâm sự có thể hình dung được.
“Lạp, anh có đối tốt với em không?” Hà Khiếu Thiên nhìn về con đường phía trước.
“Ừm, tốt.
” Lâm Tử Lạp chân thành nói.
Hà Khiếu Thiên đối với cô tốt là thật, điều mà cô chưa bao giờ từng hoài nghi.
Hà Khiếu Thiên trầm lặng: “Nếu, anh nói là nếu như.
”Lâm Tử Lạp cười, Hà Khiếu Thiên trong ấn tượng rất ít