Tề Mẫn Mẫn cũng không để ý đến biểu cảm của quản gia, chỉ là có chút kỳ quái nhìn Hoắc Trì Viễn đi vào một cánh cửa gỗ, nghe được tiếng cửa đóng sầm lại một tiếng, thể hiện rõ ràng thái độ của anh.
Hận trong mắt anh từ đâu mà tới?
Cô hậm hực hờn dỗi tùy tiện ăn hai miếng cháo, sau đó dứng dậy rời đi.
Lúc đi đến góc bậc cầu thang, cô nghe được quản gia nói với mình
“quẹo trái đầu tiên là phòng ngủ của thiếu gia.
Không có sự cho phép của cậu chủ, cô không được tùy tiện chạy loạn.”
“Cảm ơn bà nội.” Tề Mẫn Mẫn khách khí cảm ơn quản gia.
Nơi này chỉ là khách sạn tạm thời của cô mà thôi, cô không có lòng hiếu kỳ lớn như thế đi thăm dò bí mật trong nhà này.
Đẩy cửa phòng ngủ chính, cô liền bị căn phòng rộng rãi này chế trụ.
Không chỉ nói phòng ngủ, ngay cả phòng để quần áo cũng to hơn phòng ngủ nhà cô.
Trên tường phòng ngủ treo một bức tranh thủy mặc.
Dựa vào tài lực của Hoắc Trì Viễn, bức tranh này chắc cũng rất đáng tiền.
Bức tranh tuyệt tác như vậy mà sao lại tùy tiện treo trên tường nhà Hoắc Trì Viễn.
Nếu tranh này là của cô, cô nhất định cho vào một chiếc khung kính, để bảo bối được chăm sóc.
Ài.
Có tiền đúng là tùy hứng!
Cô than trong lòng một tiếng, liền đi ra chiếc giường tròn xa hoa giữa phòng ngủ kia, để thân thể của mình quăng vào trên đệm mềm mại.
Đau đầu!
Thân thể đau!
Trái tim càng đau hơn.
Không muốn nghĩ nữa.
Cô muốn chăm sóc bản thân thật tốt, để có sức khỏe đến trường.
Không biết ngủ bao lâu, cô bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô lấy điện thoại cầm tay trong túi đồng phục ra, nhìn thấy là lớp trưởng Ninh Hạo gọi điện thoại tới, liền bấm luôn lập tức.
“Lớp trưởng.”
“Tề Mẫn Mẫn, nghe nói cậu bị bệnh? Có nghiêm