Không nghĩ tới người thân đều đã phản bội cô, lúc cô bị bán đứng, trên thế giới này vẫn có một người quan tâm đến cô như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, cô cuộn hai chân lên, ngồi ở đầu giường nhìn di động đến ngẩn người.
Nếu không có chuyện ngày hôm qua xảy ra, cô sẽ cực kỳ cảm động đi?
Mà hiện tại, trong lòng cô chỉ thấy chua xót.
Cô đã không có quyền chờ đợi một phần tình yêu tốt đẹp.
“Tôi mặc kệ trước kia của cô thế nào, nhưng trong thời gian hôn nhân đừng làm cho tôi mất mặt!” Không biết từ lúc nào Hoắc Trì Viễn đã tiến vào, một gương mặt tuấn tú lạnh lùng, không cảm xúc gì nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn, vô tình nói.
“Chú à, anh thích lấy lời nói để giết người sao?” Tề Mẫn Mẫn bi thương nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.
Người đàn ông này không mở miệng thì thôi, mới mở miệng một cái là đả thương người khác.
Lời của anh nói ra đều sắc bén như dao.
Sống mười tám năm, đến người yêu cô còn chưa từng có, vậy mà anh lại cảnh cáo cô không được hồng hạnh vượt tường.
“Xem người!” Hoắc Trì Viễn thâm trầm liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.
Tề Mẫn Mẫn nổi giận nắm chặt quả đấm, dùng lực hít sâu.
Cô không muốn chấp nhặt với anh.
Chỉ cần một năm thôi!
Cô chỉ cần chịu đựng những lời nói ác độc của anh một năm thôi, sang năm là cô có thể vung một ống tay áó rời khỏi nơi này.
“Tôi biết thân phận hiện tại của mình.
Chú có thể yên tâm.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn như giãn ra hơn, phức tạp nhìn thoáng qua di động trong tay của Tề Mẫn Mẫn, đi lên phía trước, lúc cô không đề phòng liền đoạt lấy nó, nhanh chóng bấm vào một dãy số, sau đó ném trả lại