Chương 159
Nhìn những đôi môi đỏ mọng này, Hoắc Trì Viễn vui vẻ cười. Một ngày mệt mỏi lập tức biến mất.
Lái xe đỗ xe ở cửa khách sạn, Hoắc Trì Viễn liền mở cửa xe đi xuống. vừa mới tiến vào khách sạn, đã bị bạn học cũ nghênh đón dẫn anh về chỗ ngồi. Trong bàn đã ngồi đủ hai mươi mấy người, vừa thấy anh đi vào, lập tức vây quanh anh.
“Hoắc Trì Viễn, vài năm không gặp, tiền đồ của cậu đã lên không ít!”
“Ký túc xá của chúng ta chỉ có cậu nhỏ nhất, nhưng hiện tại tiền đồ của cậu lớn nhất!”
“Xem ra cậu đổi nghè thì thành công hơn.”
“Ông chủ lớn, đừng xem thường sở trường đao thuật này nhé.”
…
“Sao có thể, làm bác sĩ là giấc mơ của mình. Đáng tiếc tay của tớ bị thương, rốt cuộc không cầm được dao phẫu thuật nữ. Tớ rất hâm mộ các cậu.” Hoắc Trì Viễn khiêm tốn nói.
“Dối trá! Phải phạt rượu!” Cùng Hoắc Trì Viễn ở chung một căn trong ký túc xá có một bác sĩ nam lập tức cười nói.
“Phu nhân có lệnh, không được uống.” Hoắc Trì Viễn nhanh chóng biểu lộ vẻ mặt yếu thế, cố ý để lộ nhẫn cưới.
Lúc này, Từ Khách kinh ngạc chen lách qua: “Cố đại bác sĩ, cậu kết hôn khi nào? Các huynh đệ đều chưa từng nghe nói.”
“Mới vừa lấy giấy chứng nhận kết hôn, còn chưa làm rượu chúc mừng. đến lúc đó nhất định mời các cậu.” Hoắc Trì Viễn cười nhìn mọi người. Tuy anh lúc ấy ở đại học Q tuổi rất nhỏ, phụ nữ cùng lớp đều lớn hơn anh 3 tuổi, nhưng lúc đó anh đã cao 1m85, nhìn thành thục hơn những bạn cùng lứa, có mấy người nữ sinh đều thầm mến anh, cũng có gan lớn đưa thư tình cho anh. Hôm nay ở đây cũng có hai người từng chủ động bày tỏ với anh.
Tuy anh nói không thể uống rượu, nhưng vẫn bị các bạn học rót cho rất nhiều. Khi anh cảm giác được đã bắt đầu chóng mặt, nhanh chóng liền lấy một cái cớ chạy ra bên ngoài hút thuốc.
“Hoắc Trì Viễn.” Một người phụ nữ đi đến bên cạnh anh: “Có thể cho một điếu thuốc không?”
Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười, rút một điếu thuốc đưa cho đối phương.
“Cậu vẫn giống như mười năm trước, không cho người khác cơ hội.” Người phụ nữ thoáng phiền muộn nhả ra một vòng khói.
“Năm đó trong lòng đã có chủ, hiện tại là có nơi có chốn.” Hoắc Trì Viễn bất đắc sĩ nhún vai.
“Đúng là có nơi có chốn.” Người phụ nữ đùa cợt nói: “Cuối cùng cậu vẫn bỏ qua tôi.”
“Nguyệt lão chưa cho hai ta sợi dây tơ hồng.” Hoắc Trì Viễn uyển chuyển trả lời.
Người phụ nữ nghe hiểu rồi.
Chung quy là một câu – vô duyên.
“Lúc kết hôn đừng quên mời tôi. Người phụ nữ có thể đánh bại tôi nhất định có mị lực độc đáo.” Người phụ nữ tạo nhã cười nói.
“Cô ấy không hoàn mỹ. Chỉ là đúng người tôi thích mà thôi.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười nói.
Hoắc Trì Viễn trở lại chỗ ở đã hơn 10 giờ. Anh kéo cà vạt đang muốn đi tắm rửa, liền nghe được tiếng đập cửa.
“Lynda?” Mở cửa nhìn thấy là Lynda, Hoắc Trì Viễn giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đã khuya, có chuyện gì sao?”