Chương 160
Lynda bi thương cắn môi một cái: “Hoắc tổng, tôi biết hai ngày trước tôi có chút thất thố, tôi nhận lỗi với anh. Đây là thuốc giải rượu tôi đã mua, đêm nay nhất định là anh đã uống không ít rượu, uống thuốc giải rượu vào sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Cảm ơn.” Hoắc Trì Viễn nhận thuốc giải rượu, đứng ở cửa nhìn Lynda, một chút cũng không có ý tứ để đối phương đi vào.
Lynda thức thời cười cười: “Hoắc tổng nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì gọi điện cho tôi.”
“Làm phiền rồi.” Hoắc Trì Viễn xa cách nói.
Lynda nắm chặt tay, bắt buộc chính mình xoay người trở về phòng.
Hoắc Trì Viễn không chút do dự đóng cửa phòng. Mấy năm nay anh không động tâm với Lynda, về sau cũng sẽ không. Không thể phủ nhận Lynda là người phụ nữ tốt, thận trọng, giỏi giang, biết chăm sóc người khác, cao nhã, nhưng là không thể tiến vào được trái tim của anh. Hi vọng Lynda có thể nghĩ thông suốt, tìm được người đàn ông chân chính của đời cô.
Anh uống thuốc xong,liền đi tắm rửa.
Lúc đi ra, anh chỉ quấn khăn tắm ở quanh hông, ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn gọi video liên tiếp, trong lúc chờ cô liền bắt đầu chỉnh lại tư liệu làm việc cho ngày mai.
“Chú à, anh trở lại rồi?” Khuôn mặt cười của cô đột nhiên bung ra trên màn hình.
Hoắc Trì Viễn Uhm một tiếng, lại bắt đầu bận rộn. Mấy ngày nay quá nhiều việc, đêm nay chắc là anh phải bận rộn đến nửa đêm.
Tề Mẫn Mẫn ngồi ở bên kia nhìn Hoắc Trì Viễn chỉ vây quanh mình bằng một chiếc khăn tắm cứ ngồi bận rộn làm việc, liền mở miệng kháng nghị: “Chú à, hơn nửa đêm, chú muốn để cho người khác chảy máu mũi sao?”
Nghe được lời của cô, Hoắc Trì Viễn lại ngồi đến trước máy vi tính, cười nhíu mày: “Vóc người của anh đẹp
“Không tốt! Không ai dây câu cá, có sáu khối cơ bụng!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ khả lời.
Hoắc Trì Viễn nhìn cơ bụng vạm vỡ của mình, cười cười: “Không có sáu khối, có tám khối! Muốn xem không?”
Tề Mẫn Mẫn thấy anh muốn cởi bỏ khăn tắm, lập tức đỏ mặt ngăn cản: “Không cần! Em thiếu máu!”
“Thiếu máu?” Hoắc Trì Viễn tà tà hỏi: “Nha đầu, nhanh hết đi!”
“Chú à, anh nghĩ cái gì thế?” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, anh không thể nói chuyện bình thường được sao?
“Nhớ em!” Da mặt Hoắc Trì Viễn rất dày mà nhìn chằm chằm Tề Mẫn Mẫn: “Em biết là anh nhịn lâu rồi.”
“Cúp!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt cắt đứt video. Sau khi rời khỏi, cô thẹn thùng ôm má, nằm úp sấp đến bên giường.
Lúc này, điện thoại bắt đầu kêu lên, cô lấy di động qua, nhìn tin nhắn bên trên.
“Nha đầu, tức giận sao?”
“Anh thật sự rất nhớ em!”
“Đồ không lương tâm, nhất định là em không nghĩ muốn anh! Ít nhất cũng không giống như anh nhớ em!”
“Có việc còn chưa làm xong, hai giờ nữa mới xong được.”
“Chăm sóc bản thân cho tốt, buổi tối đừng đá chăn.”
Tề Mẫn Mẫn ôm lấy IPAD, lặng lẽ vuốt liên tục, chùm chăn như đang ngủ. Nửa đêm xuống giường đi toilet về, tiện nhìn qua màn hình IPAD, phát hiện ra Hoắc Trì Viễn vẫn đang làm việc. Cô nằm trên giường, nhìn Hoắc Trì Viễn đang chăm chú làm việc không chớp mắt, bị vẻ mặt lạnh lùng xơ xác tiêu điều mê hoặc.