Chương 316
Lúc này Hoắc Trì Viễn đang chạy tới ngưỡng cửa phòng ngủ đột nhiên mở miệng: “Lynda, nơi này không có chuyện của cô!”
Lynda rời đi.
Tề Mẫn Mẫn theo vào trong phòng ngủ, nhanh chóng lấy áo ngủ cho anh: “Hoắc Trì Viễn, em biết em sai rồi. Nhưng là không phải em cố ý!”
“Không phải cố ý>?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn cô, khóe môi mang theo sự trào phúng.
“Anh… không thể tha thứ cho em sao?” Tề Mẫn Mẫn chua xót lùi về phía sau một bước, buông mắt xuống nhìn mặt đất. cô biết chính mình nghiệp chướng nặng nề, không thể dung thứ, vốn không xứng nhắc đến hai từ tha thứ. Cô hủy diệt đi không chỉ là một gia đình hạnh phúc, mà còn là tình yêu và sự nghiệp của Hoắc Trì Viễn. Nhưng là cô vẫn đang hy vọng có kỳ tích xảy ra, nói cho cô là Hoắc Trì Viễn yêu cô, hẳn sẽ không phải là không cần cô nữa.
“Tôi nên tha thứ cho cô sao?” Vẻ mặt Hoắc Trì Viễn khói mù chất vấn Tề Mẫn Mẫn.
Nghe được Hoắc Trì Viễn vô tình chất vấn, Tề Mẫn Mẫn lập tức đầy nước mắt. Hoắc Trì Viễn không chịu tha thứ cho cô. Cô sớm liền biết đây chính là kết cục, nhưng là khi anh vô tình hỏi như thế, cô vẫn như bị một cây búa nặng nề đập cho một cái, đau đến tận xương cốt.
Cô không cầu xin Hoắc Trì Viễn tha thứ nữa, chỉ như một du hôn đi ra ngoài phòng ngủ, cuộn mình trên ghế sofa. Chỉ cần anh nói một từ “cút”. Chỉ cần anh để cô rời đi, cô nhất định sẽ không ở gần anh nữa.
Tâm tính của cô như bị xé nát.
Muốn thế nào mới vá lại được đây?
Hoắc Trì Viễn vô tình nhìn thoáng qua cô, liền đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước ào ào ở bên trong, tâm của cô như bị dội nước lạnh. Cô chỉ sợ khi tiếng nước dừng lại, cũng là lúc cô – tội nhân này bị đuổi đi xa.
Lúc Hoắc Trì Viễn đứng trước mặt Tề Mẫn Mẫn, nhìn thấy nước mắt của cô lạch cạch rơi xuống đầu gối khi đó, anh căm tức muốn giết người! Anh nhấc bả vai của cô lên, phẫn nộ rống
“Hoắc Trì Viễn, có phải anh không cần em nữa không?” Tề Mẫn Mẫn tan nát cõi lòng nhìn Hoắc Trì Viễn, hỏi ra một vấn đề mà cô đã tự hỏi trong lòng đến một vạn lần. Cô hỏi ra những lời này xong, lại che lỗ tai, nguyên nhân vì sợ nghe được câu trả lời của anh.
“Cô nghĩ cứ như vậy rời xa khỏi tôi?” Hoắc Trì Viễn cắn chặt răng, giống như đang áp chế lửa giận.
“Không có.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu: “Chỉ cần anh đồng ý vẫn cần em, anh phạt em như thế nào cũng được! Chỉ mong anh để em ở lại bên cạnh anh.”
Hoắc Trì Viễn ôm cô vào trong ngực. Giống như rỉa mồi, vô tình cắn vào động mạch cổ của cô. Khi răng nanh của anh tàn phá làn da của cô, Tề Mẫn Mẫn sợ hãi đến run rẩy.
Đây là sự trừng phạt của anh sao?
Hoắc Trì Viễn không hề thương tiếc, mạnh mẽ mà vô tình….
“Đau!” Tề Mẫn Mẫn ở dưới thân Hoắc Trì Viễn đau đến phát run cả người.
Hoắc Trì Viễn khôi phục lý trí ngẩng đầu lên nhìn cô, đột nhiên nhìn thấy trên cổ cô có hai chiếc nhẫn, lập tức thô giọng hỏi:”Vì sao không đeo nhẫn?”
“A?” Tề Mẫn Mẫn không ngờ Hoắc Trì Viễn đột nhiên hỏi cái nhẫn,”Cái này…Em sợ đeo ra ngoài sẽ bị cướp mất, nên đeo trên cổ.”
“Thật sự là như vậy sao?” Hoắc Trì Viễn dường như không tin tưởng lời nói của Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu trầm mặc. Mối quan hệ của bọn họ đã rơi vào tình trạng không tin tưởng sao? Anh cho rằng cô đang lừa dối anh sao? Nhưng cô không hề có ý lừa dối anh. Nếu không phải có nhiều sự bất đắc dĩ như vậy, cô đã sớm nói ra sự thật.
Hoắc Trì Viễn lấy lại cái nhẫn, rồi đeo vào ngón trỏ và ngón áp út của cô:”Không được tháo ra nữa!”
Anh có ý gì? Vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này sao?