Chương 317
Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn đột nhiên nhiệt tình hôn Tề Mẫn Mẫn, bàn tay to gắt gao siết, giữ chặt lấy cô, làm cô thiếu chút nữa hít thở không thông.
“Hoắc Trì Viễn, đau quá, anh không thể nhẹ nhàng một chút được sao? Em không thở được.” Tề Mẫn Mẫn khó chịu thở phì phò.
Hoắc Trì Viễn nghe thấy Tề Mẫn Mẫn cầu xin, cũng không lập tức buông cô ra, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm… Một lúc sau, Hoắc Trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, quay lưng lại nằm cứng ngắc:”Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi! Ngủ đi!”
“A?” Tề Mẫn Mẫn không ngờ Hoắc Trì Viễn lại không bắt cô rời đi.”Hoắc Trì Viễn, anh vẫn còn muốn em?”
Không phải anh hận đến mức muốn xé nát cô sao? Sao lại phản ứng như thế này? Anh muốn chiếm lấy cô?
Hoắc Trì Viễn bỗng quay người, ánh mắt rét lạnh trừng lên nhìn Tề Mẫn Mẫn:”Cô lại muốn tiếp tục một lần nữa sao?”
Tề Mẫn Mẫn nhanh tay che miệng, dùng sức lắc đầu.
Anh hận thì cứ việc hận đi. Chỉ cần anh không vứt bỏ cô, cô nhất định sẽ ở bên anh để chuộc lỗi.
Ngay khi Tề Mẫn Mẫn nghĩ Hoắc Trì Viễn đã an tĩnh ngủ thì anh đột nhiên túm cô vào lòng, giữ chặt chân tay cô làm cho cô không thể thở nổi.
“Đừng…..Hoắc Trì Viễn….Đau….” Tề Mẫn Mẫn bối rối vùng vẫy trong lòng Hoắc Trì Viễn.
“Cô không muốn tôi chạm vào cô nữa sao?” Hoắc Trì Viễn không rõ hỉ giận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Đau thật mà.” Tề Mẫn Mẫn oán ức mắt ngấn nước nhìn Hoắc Trì Viễn. Tối nay Hoắc Trì Viễn giống như con sư tử mất đi lý trí, từng động tác đều hung hãn vô cùng, cô bị anh làm cho hỏng rồi.
Hoắc Trì Viễn nhìn chằm chằm Tề Mẫn Mẫn nửa ngày, khi cô nghĩ anh vẫn muốn tiếp
Tề Mẫn Mẫn rối rắm nhìn Hoắc Trì Viễn, không biết phải đối mặt với anh như thế nào khi anh đang hận cô như vậy.
Cô lặng lẽ đến gần Hoắc Trì Viễn, vòng tay dưới nách anh, ôm anh thật chặt.
Chỉ cần anh cho cô tới gần, cô sẽ cố gắng đối với anh thật tốt.
Lưng Hoắc Trì Viễn phút chốc trở nên cứng ngắc.
Nhiệt độ bên trong giống như rơi xuống âm độ. Thân thể hai người tuy rằng kề sát, nhưng lại xa xách như núi cao trùng điệp.
“Hoắc Trì Viễn, em biết em không xứng, nhưng em thật sự xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn nước mắt lã chã, chua xót ân hận.
Cô biết nói một vạn câu xin lỗi cũng không bù đắp được sai lầm của mình.
Cô hại Hoắc Trì Viễn mất đi tình yêu, mấy đi người thân yêu nhất, làm sao anh có thể tha thứ cho cô được chứ?
Hoắc Trì Viễn vô tình gạt tay Tề Mẫn Mẫn ra, nằm dịch ra bên ngoài một chút, giống như việc đến gần Tề Mẫn Mẫn làm cho anh chán ghét.
Tề Mẫn Mẫn cắn môi, kiềm chế không khóc nấc lên.
Một đêm, hai người không nói chuyện, tuy rằng đều tỉnh táo.
Sáng ngày thứ hai, Hoắc Trì Viễn cũng không thèm nhìn Tề Mẫn Mẫn liền ngồi dậy đi rửa mặt chải đầu. Khi anh quay lại, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chôn mặt vào gối vụng trộm khóc, ánh mắt lạnh lẽo híp lại, dùng sức nắm tay thật chặt.