Chương 377
“Ngân hàng đòi nợ, vốn công ty liền bị chặt đứt, cô bảo tôi đi chỗ nào để vay hai triệu? Tôi rơi vào đường cùng mới phải đem đống thuốc hết hạn kia đi bán. Tôi vì công ty mà tìm mọi cách giải quyết khó khăn này, thế nhưng lại bị cha con cô hiểu lầm. Tôi tân tân khổ khổ tới cùng là vì ai a?” Dương Nguyệt Quyên nói xong, liền đau lòng thút thít.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Con tin mẹ mà.Người khác có nói thế nào liền mặc họ. Chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm là được.” Tề Lạc khẩn trương ôm Dương Nguyệt Quyên, đau lòng an ủi bà.
“Diễn xuất không tồi! Đáng tiếc….” Hoắc trì Viễn nhếch khóe môi, lạnh lùng nói, “Đạt!”
Lời nói của Hoắc trì Viễn làm cho Tề Lạc và Dương Nguyệt Quyên xấu hổ.
“Tề Mẫn Mẫn, những gì tôi vừa nói là thật. Không tin hai người có thể đi hỏi ba cô.” Dương Nguyên Quyên vẫn không muốn nhận thua, ra sức giãy dụa.
“Tài chính của tập đoàn Bằng Trình đều là do bà vụng trộm vét sạch.” Hoắc trì Viễn nhìn Dương Nguyệt Quyên sẵng giọng nói, lạnh lùng hừ một tiếng, “Đừng tưởng không ai biết bà đã làm những gì.”
“Anh….anh…đê tiện!” Dương Nguyệt Quyên run run chỉ vào Hoắc trì Viễn. Bà không nghĩ Hoắc trì Viễn lại lợi hại như vậy, có thể tra được hết những gì bà đã làm.
Đúng! Bà đã động tay rất nhiều vào mảng tài vụ. Bởi Tề Bằng Trình từ đầu đến cuối không coi cô là vợ, bà tự nhiên phải có sự dự phòng.
Nhưng tất cả những gì bà làm đều vô cũng bí mật, trừ trưởng phòng tài vụ, không ai biết việc này.
Hoắc trì Viễn sao lại biết được!
“Chột dạ sao?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.
“Anh mang chứng cớ ra đây, tôi mới có thể phục anh! Bằng không, tôi nhất định sẽ kiện anh tội vu khống!” Dương Nguyệt Quyên thẹn quá hóa giận chỉ vào Hoắc trì Viễn.
“Muốn chứng cớ? Ngày mai tôi sẽ bảo thư ký chuyển phát cho bà!’ Hoắc trì Viễn trào phúng cười,”Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Lòng người hám lợi. Bà có thể dùng tiền mua được
Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc trì Viễn ngay cả chứng cứ cũng có, liền biết anh tuyệt đối sẽ không vu khống Dương Nguyệt Quyên, sự áy náy lập tức biết mất, phẫn nộ đứng dậy chó Dương Nguyệt Quyên một cái bạt tai:”Tiện nhân! Ba tôi đối với mẹ con các người tốt như vậy, bà lại đối với ba tôi như thế sao?”
Dương Nguyệt Quyên căm tức muốn đánh trả, lại bị Hoắc trì Viễn nắm chặt cổ tay.
“Đánh chó phải ngó mặt chủ. Muốn giáo huấn Tề Mẫn Mẫn, bà không có tư cách!”
Hoắc trì Viễn lạnh nhạt nói xong, liền đẩy Dương Nguyệt Quyên ra.
Dương Nguyệt Quyên lảo đảo lui về phía sau vào bước.
Tề Lạc chạy nhanh tới, đỡ lấy Dương Nguyệt Quyên:”Mẹ!”
“Chúng ta đi!” Dương Nguyệt Quyên oán hận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.
Tề Lạc trước khi đi, nói với Tề Mẫn Mẫn tràn ngập uy hiếp:”Nếu chị dám nhiều lời trước mặt cha, coi chừng tôi!”
Nói xong, Tề Lạc cố ý nhìn thoáng qua Hoắc trì Viễn, liền giúp đỡ Dương Nguyệt Quyên rời đi.
“Một đôi tiện nhân!” Tề Mẫn Mẫn tức giận đến mức muốn hung hăng đá Tề Lạc một cái. Đôi mẹ con này quá xấu xa rồi! Ba sao có thể mù mắt đi coi trọng Dương Nguyệt Quyên!
“Bới giận đi!” Hoắc trì Viễn ấn Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống ghế, vừa gắp rau cho cô, vừa nói,”Đừng để cho những người không xứng đáng ảnh hưởng đến bữa ăn.”
Tề Mẫn Mẫn đồng ý với lời nói của Hoắc trì Viễn, liền cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
“Nha đầu, no rồi à?” Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn không ăn tôm mình bóc cho nữa, liền rửa tay lau khô, cười nhạt hỏi.