Chương 378
Tề Mẫn Mẫn gật đầu:”No rồi.”
Hoắc trì Viễn lập tức gọi phục vụ, lấy một xấp tiền mặt đưa cho đối phương:”Tính tiền! Không cần trả lại!”
“Cảm ơn anh.” Phục vụ lần đầu gặp được khách hàng hào phóng như vây, hưng phấn mà nhận tiền, rồi lui ra ngoài.
Hoắc trì Viễn rút khăn giấy giúp Tề Mẫn Mẫn lau tay, khi anh nhìn thấy vết thương trên tay cô bị nhiễm trùng, cau mày hỏi:”Ở trường chạm vào nước?”
“Em rửa tay khi đi toilet xong.” Tề Mẫn Mẫn làm nũng lè lưỡi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Hoắc trì Viễn đang căng thẳng, nhìn cái lưỡi hồng của cô, cũng không kìm được muốn lại gần.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt rút tay ra, chạy như bay ra ngoài.
Hoắc trì Viễn thản nhiên cười đứng dậy, sải bước đuổi theo.
Lúc cổ tay Tề Mẫn Mẫn bị nắm lấy, cô không khỏi nuối tiếc đôi chân của mình không thể dài ra.
Hoắc trì Viễn tuy không cao đến 1m85 như Ninh Hạo nhưng cũng có được một đôi chân dài mê người không kém. Cô chắc chắn không thể chạy khỏi anh.
“Thưa anh, đồ mang về của hai người.” Phục vụ nhìn thấy hai người di ra ngoài, lập tức mang chậu nước nóng rửa tay đuổi theo.
Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng cười cười:”Cám ơn!”
Cô vậy mà quên mất mang đồ ăn về cho ba.
Trở về hai tay trống trơn, ba sẽ ăn gì bây giờ!
Hoắc trì Viễn đón lấy chậu nước nóng rửa mặt, đi về hướng bệnh viện “Trước kia khi còn đi làm anh đã ăn đồ ăn khách sạn đến phát ngấy.” Hoắc trì Viễn thản nhiên cười nói, trong mắt lóe lên sự bén nhọn, giống như nhớ lại hồi ức.
“Đáng thương!” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, đau lòng nói.”Làm bác sĩ chắc là mệt lắm đúng không?”
“Sao không? Một ngày hơn mười hai giờ khám bệnh, thời gian nghỉ trưa có 30 phút, vội vàng ăn
“Muốn được nhìn anh mặt áo dài trắng, nhất định sẽ rất tuấn tú.” Tề Mẫn Mẫn khao khát cười nói.
Hoắc trì Viễn trong con ngươi lạnh lẽo:”Không có khả năng!”
Tề Mẫn Mẫn cảm nhận được sự rét lạnh, lập tức thư lại tươi cười, tự trách cắn môi.
Là cô hại Hoắc trì Viễn không thể cầm dao mổ được nữa.
“Đi thôi!” Hoắc trì Viễn nắm chặt bàn tay Tề Mẫn Mẫn, đạm mạc nói.
Tề Mẫn Mẫn im lặng đi sát sau lưng Hoắc trì Viễn, không dám làm cho anh nhớ lại chuyện thương tâm trong quá khứ.
“Anh đã quen với cuộc sống bây giờ.” Hoắc trì Viễn trầm mặc hồi lâu đột nhiên mở miệng.
“Ừm. Hiện tại anh đang quản lý một công ty nối danh khắp A thị, một thân tỏa sáng, đi tới chỗ nào cũng phát ra hào quang.” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn lạnh lùng, trong lòng ấm áp. Cô biết anh đang an ủi chính mình, sợ cô tự trách khổ sở.
“Thực ra em rất hiểu anh.” Hoắc trì Viễn kiêu hãnh cười cười.
“Tất nhiên rồi! Anh là chồng em.” Tề Mẫn Mẫn dựa sát vào Hoắc trì Viễn, kiêu ngạo nói.