Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 109


trước sau


“…”
Nam Mẫn lườm anh ta một cái: “Thế thì đừng nói nhảm nữa, mau tiễn anh ta về chạy lấy người đi!”
Lại đảo mắt nhìn nhóm trở lý đang ăn dưa vui vẻ hào hứng, lạnh lùng nói: “Xem kịch đủ rồi thì mau nghiêm túc làm việc đi, giữ cái miệng mình cho kín, nếu ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, tôi sẽ cho người đó cuốn gói lượn”.

Nhân viên của phòng tổng giám đốc đều cúi đầu, tập trung vào làm việc.

Nam Mẫn dẫn bọn Cố Hoành đi rồi, Phó Vực vỗ vai Dụ Lâm Hải: “Cậu cũng thấy rõ thái độ của cô ấy rồi đấy, từ bỏ đi người anh em.

Ngoan ngoãn quay về thành phố Bắc đi, vợ cũ của cậu cứ giao cho tôi”.

Anh ta nói một câu nghe rất ngứa đòn, sau đó hào hứng chạy theo: “Mẫn này, đợi tôi với”.

Lại một lần nữa tan rã trong không vui.

Dụ Lâm Hải chậm rãi siết chặt bàn tay thả bên người, nhìn bóng lưng lạnh lùng lại lẻ loi của Nam Mẫn, môi mím lại thành một đường.


Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào cô không còn nở nụ cười trước mặt anh nữa, lại là từ khi nào thứ cô để lại cho anh chỉ còn là bóng lưng hờ hững như thế.

Đáp án mà anh muốn, cô vẫn không chịu cho.

“Giám đốc Dụ, chúng ta đi thôi”, Hà Chiếu không thể nhìn được nữa, sếp lớn nhà họ thật sự… Quá đáng thương!
Bây giờ anh ta mới hiểu ra được cái gì gọi là thanh đao dịu dàng, mỗi một đao đều chí mạng, giết người đâm thẳng vào tim, chính là thế này đấy còn gì.

Một người cực kỳ hiền lành tốt bụng, đến khi nổi giận lại vô cùng đáng sợ.

Dụ Lâm Hải nhấc chân định rời đi thì Tưởng Phàm lại ra ngăn đón.

“Giám đốc Dụ, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Nam Thị, tên Tưởng Phàm, có tiện tán gẫu với tôi vài câu không?”
Trong phòng uống trà hạng nhất.

Trong không khí là mùi trà thơm ngát, hơi nước lượn lờ bốc lên, che lấp hai gương mặt tuấn tú

mờ ảo.


Tưởng Phàm ngồi đối diện Dụ Lâm Hải, là chủ nhà, anh ta chủ động bưng chén trà lên mời: “Kim Tuấn Mi được sản xuất bởi nông trang trà nhà chúng tôi, anh Dụ không ngại nếm thử xem có hợp khẩu vị không”.

“Cảm ơn”, Dụ Lâm Hải khẽ gõ mặt bàn, cử chỉ tao nhã thong dong đến lạ.

Hoàn toàn khác với vẻ lúng túng bó tay bó chân khi đứng trước Nam Mẫn.

Tưởng Phàm ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt, đây chính là cháu trai của ông cụ Dụ, một thế hệ người lái tàu trẻ của tập đoàn Dụ Thị, anh ta nghe danh đã lâu, cũng muốn gặp thử một lần.

Dụ Thị được ông cụ Dụ một tay sáng lập ra, cũng được xem là công ty gia đình, dần trở nên hưng thịnh và phát đạt, nhưng thế hệ sau thì lại quá yếu kém, mãi đến khi đứa cháu đích tôn nhà họ Dụ được đưa lên kế nghiệp thì mới dần trở lại đỉnh huy hoàng.

Người đã giúp tập đoàn Dụ Thị trở nên giàu có và phát triển nhất thành phố Bắc chính là thanh niên đang ngồi trước mặt anh ta, tuổi tác cũng xấp xỉ, Dụ Lâm Hải.

“Tôi ngưỡng mộ anh Dụ đây đã lâu, luôn muốn tìm một cơ hội để trao đổi chút kinh nghiệm.

Nhưng anh cũng biết đó, hai tập đoàn luôn là nước sông không phạm nước giếng, cơ hội để hợp tác trao đổi cũng không nhiều”.

Dụ Lâm Hải nhìn thẳng vào Tưởng Phàm, giọng nói hết sức bình tĩnh và lạnh nhạt: “Phó tổng giám đốc Tưởng, tôi biết anh, anh chính là cánh tay đắc lực của Nam Mẫn”.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện