“…”
Nam Mẫn lườm anh ta một cái: “Thế thì đừng nói nhảm nữa, mau tiễn anh ta về chạy lấy người đi!”
Lại đảo mắt nhìn nhóm trở lý đang ăn dưa vui vẻ hào hứng, lạnh lùng nói: “Xem kịch đủ rồi thì mau nghiêm túc làm việc đi, giữ cái miệng mình cho kín, nếu ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, tôi sẽ cho người đó cuốn gói lượn”.
Nhân viên của phòng tổng giám đốc đều cúi đầu, tập trung vào làm việc.
Nam Mẫn dẫn bọn Cố Hoành đi rồi, Phó Vực vỗ vai Dụ Lâm Hải: “Cậu cũng thấy rõ thái độ của cô ấy rồi đấy, từ bỏ đi người anh em.
Ngoan ngoãn quay về thành phố Bắc đi, vợ cũ của cậu cứ giao cho tôi”.
Anh ta nói một câu nghe rất ngứa đòn, sau đó hào hứng chạy theo: “Mẫn này, đợi tôi với”.
Lại một lần nữa tan rã trong không vui.
Dụ Lâm Hải chậm rãi siết chặt bàn tay thả bên người, nhìn bóng lưng lạnh lùng lại lẻ loi của Nam Mẫn, môi mím lại thành một đường.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào cô không còn nở nụ cười trước mặt anh nữa, lại là từ khi nào thứ cô để lại cho anh chỉ còn là bóng lưng hờ hững như thế.
Đáp án mà anh muốn, cô vẫn không chịu cho.
“Giám đốc Dụ, chúng ta đi thôi”, Hà Chiếu không thể nhìn được nữa, sếp lớn nhà họ thật sự… Quá đáng thương!
Bây giờ anh ta mới hiểu ra được cái gì gọi là thanh đao dịu dàng, mỗi một đao đều chí mạng, giết người đâm thẳng vào tim, chính là thế này đấy còn gì.
Một người cực kỳ hiền lành tốt bụng, đến khi nổi giận lại vô cùng đáng sợ.
Dụ Lâm Hải nhấc chân định rời đi thì Tưởng Phàm lại ra ngăn đón.
“Giám đốc Dụ, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Nam Thị, tên Tưởng Phàm, có tiện tán gẫu với tôi vài câu không?”
Trong phòng uống trà hạng nhất.
Trong không khí là mùi trà thơm ngát, hơi nước lượn lờ bốc lên, che lấp hai gương mặt tuấn tú