Tuy anh không thể điều tra được thông tin về Nam Mẫn, nhưng người bên cạnh cô thì anh có biết một hai, Tưởng Phàm này không chỉ là cánh tay đắc lực của cô mà còn là con trai của tài xế lái xe cho nhà họ Nam.
Ba năm trước chủ tịch Nam và phu nhân ông ấy gặp tai nạn xe cộ qua đời, tài xế cũng tử vong ngay tại chỗ, đó chính là bố Tưởng Phàm.
Nam Mẫn không trách người nhà họ Tưởng, chẳng những lo liệu cho nhà họ Tưởng từ trên xuống dưới mà còn dẫn theo Tưởng Phàm ra nước ngoài, giữ bên cạnh, sau đó vào tập đoàn Nam Thị để giúp đỡ cô.
Tưởng Phàm nở nụ cười hòa nhã: “Nhà họ Nam có ơn với nhà họ Tưởng chúng tôi, cái ơn đó nặng như núi, tôi và tổng giám đốc Nam cùng nhau trưởng thành, hay có thể nói là tôi nhìn cô ấy trưởng thành.
Trong lòng tôi, cô ấy không chỉ là sếp, mà còn là em gái”.
Đôi mắt đen như mực của Dụ Lâm Hải khẽ híp lại: “Ồ, thanh mai trúc mã”.
Tưởng Phàm bật cười: “Không, tôi là người bảo vệ cô ấy.
Giống như chàng kỵ sĩ bảo vệ cho công chúa của mình trong truyện cổ tích vậy.
Thế nên tôi không cho phép bất kỳ ai bắt nạt cô ấy, làm cô ấy tổn thương”.
Nói đến đây, vẻ dịu dàng của anh ta trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
Dụ Lâm Hải vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, không hề có dao động cảm xúc gì.
Tưởng Phàm tiếp tục nói: “Hôm nay tôi hẹn anh ra đây để tìm hiểu một chút, rốt cuộc trong suốt ba năm tổng giám đốc Nam mất tích đó đã trải qua những gì.
Anh và tổng giám đốc của chúng tôi có quan hệ gì”.
Nghe đến đó, ánh mắt Dụ Lâm Hải có vẻ thất vọng nhàn nhạt chợt lướt qua.
Anh còn định mượn