Bọn họ đang nói chuyện, liền nghe có tiếng bước chân.
Phong Thư hơn nửa đêm tiến cung tựa hồ là vội vã lại đây.
"Sở Vương, Tề Công, Phong Thư đã tra được nguồn gốc lời đồn đại."
Ngô Củ nói:
"Ồ? Là ai?"
Phong Thư nói:
"Nhắc tới cũng kỳ quái, đầu nguồn lời đồn đại là sứ thần Vân quốc."
"Sứ thần Vân quốc?"
Tề Hầu kinh ngạc.
Dù sao bọn họ bây giờ đang thảo luận vấn đề Vân quốc, không nghĩ tới lời đồn gầy xích mích tổn hại Đấu Kỳ, nói hắn hạ độc Vĩ Lã Thần là sứ thần Vân quốc.
Phong Thư cũng không nghĩ tới tin tức từ trạm dịch truyền tới.
"Sứ thần Vân quốc chỉ sợ là muốn ly gián nội bộ Sở quốc.
Mấy ngày nay sứ thần Vân quốc đang phát tán lời đồn về Mạc Ngao hại Trưởng công chúa Vân quốc."
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Quả nhân tựa hồ đã rõ ràng ý của hắn."
Phong Thư nghe không hiểu, Tề Hầu là suy tư.
Ngô Củ nói:
"Sứ thần Vân quốc sợ là mật thám."
"Mật thám?!"
Phong Thư kinh ngạc, nghe không hiểu Ngô Củ đang nói cái gì.
Ngô Củ nói:
"Các ngươi ngẫm lại xem, sứ thần Vân quốc muốn nhiễu loạn Sở quốc, tung lời đồn cũng không phải là vì tốt cho Vân quốc.
Dù sao hắn muốn Thiếu Vân cơ giết chết Trưởng Vân cơ.
Nếu mà Trưởng Vân cơ chết ở dịch quán Sở quốc, còn trong thời gian bị giam lỏng trúng độc chết, Sở quốc có thể thoát can hệ sao? Mà trước mắt hắn làm càn tung lời đồn, không giống như bảo vệ Vân quốc.
Sứ thần Vân quốc rất có thể là mật thám quốc gia khác phái tới, lợi dụng Vân quốc làm yểm trợ, đến nhiễu loạn Sở quốc.
Tự nhân ám sát quốc lão có thể cũng là sứ thần Vân quốc phái tới.
Dù sao sứ thần mua chuộc người bên cạnh Công chúa rất dễ dàng."
Phong Thư lúc này mới hiểu, gật gật đầu.
Phàn Sùng nói:
"Vương thượng, hiện tại làm như thế nào, có phải là phái binh bắt sứ thần kia?"
Ngô Củ suy nghĩ một chút, lại nói:
"Không, đừng phái binh đi.
Chúng ta hiện tại bắt sứ thần Vân quốc, nếu hắn không nhận là mật thám được phái tới, liền vô cùng khó khăn.
Chúng ta phải thả dây dài, câu cá lớn, hơn nữa chờ con cá lớn này tự cắn câu."
Tề Hầu nhíu mày, Ngô Củ lập tức dặn dò Phàn Sùng:
"Phàn Sùng, ngươi hạ lệnh binh lính canh giữ các cửa thành, cho dù là ban đêm cũng phải giữ nghiêm.
Đề phòng sứ thần Vân quốc rút dây động rừng trốn ra khỏi thành."
Phàn Sùng lập tức chắp tay nói:
"Vâng, Vương thượng!"
Ngô Củ quay đầu đối với Phong Thư nói:
"Hiện tại nên đến Sở quốc chúng ta phát ra lời đồn.
Phong khanh, ngươi đi cho người tung tin tức, nói Thiếu Vân cơ dùng độc giết Trưởng Vân cơ bị phát hiện, đang còn tiến hành thẩm tra xử lí.
Nhất định phải cho người trong dịch quán biết."
Phong Thư lập tức chắp tay nói:
"Vâng, Vương thượng!"
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Nhị ca là muốn sứ thần Vân quốc chó cùng rứt giậu, tự mình chạy?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Cái này gọi là dẫn rắn khỏi hang.
Nếu như sứ thần Vân quốc không phải là người Vân quốc mà là mật thám quốc gia khác phái đến, chuyện chúng ta bắt được Thiếu Vân cơ cho hắn biết, hắn khẳng định biết mình liền bị lộ rồi, có thể không chạy trốn sao? Sứ thần Vân quốc muốn chạy trốn tất nhiên sẽ có người tới tiếp ứng hắn, thời điểm đó chúng ta tìm được rồi."
Mọi người phân ra làm việc.
Phong Thư suốt đêm đi tung lời đồn.
Ngô Củ cùng Tề Hầu về tiểu tẩm cung ngủ.
Thiếu Vân cơ bị bắt, nhận tội muốn giết Trưởng Vân cơ bằng độc, khiến người ở dịch quán đều kinh hãi.
Chẳng ai nghĩ tới Thiếu Vân cơ ra tay hại chị gái, hơn nữa còn vì vị trí Vương hậu Sở quốc.
HunhHn786 Trong lúc nhất thời chuyện này bị bàn tán say sưa.
Cũng có người nói kỳ thực phía sau Thiếu Vân cơ có người sai khiến.
Sứ thần Vân quốc nghe tin tức, tuy rằng nhìn vô cùng trấn định, thế nhưng kỳ thực cũng không hề trấn định.
Lần trước Trưởng Vân cơ bị giam lỏng, sứ thần Vân quốc chạy vào trong cung làm ầm ĩ.
Bây giờ Thiếu Vân cơ bị bắt, hắn lại an phận, hiển nhiên là chột dạ.
Hai ngày nay sứ thần Vân quốc đều ở trong dịch quán, cũng không ra khỏi phòng, rất an phận.
Sau hai ngày vào ban đêm, cửa phòng sứ thần Vân quốc bị đẩy ra.
Sứ thần Vân quốc mặc đơn giản, trên lưng đeo một cái túi nhỏ.
Ban đên tại dịch quán canh phòng chẳng hề nghiêm.
Dù sao mỗi quốc gia đều có binh lính của chính mình canh gác.
Nếu Sở quốc cho người canh giữ nghiêm ngặt cũng sẽ khiến những quốc gia khác không thoải mái.
Sứ thần Vân quốc cố ý cho binh lính đi nghỉ, sau đó lén lút ra ngoài.
Hắn âm thầm không tạo ra một tiếng động đi đến cửa hông dịch quán, chính là lối dành cho nhóm thiện phu vận chuyển nguyên liệu nấu ăn và hàng hóa.
Sau đó hắn chạy trên đường phố Dĩnh thành.
Hắn chạy một hồi lâu, đã thở dốc, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa cũ kỹ.
Có người đánh xe đứng chờ ở bên cạnh.
Sứ thần Vân quốc nhanh chóng chạy tới, người đánh xe lập tức nói:
"Đại phu đợi ngài, hết thảy đều đã sắp xếp ổn thỏa.
Chúng ta đi mau, chậm không thể đi!"
Sứ thần Vân quốc nhanh chóng gật đầu, lên truy xe.
Người đánh xe vội vã cho xe ngựa chạy đến cửa thành, muốn lén lút ra khỏi thành.
Trên đường lớn không có bóng người, truy xe rất mau đã tới cửa thành.
Có binh lính canh gác ớ cửa thành.
Cửa thành này là nơi canh gác ít nghiêm ngặt nhất trong các cửa ra vào Dĩnh thành, bởi vì thường ngày lượng người đi ít, buổi tối càng không có người nào.
Đánh xe đã sớm đánh hối lộ người trông coi thành xin một giấy thông hành.
Đánh xe đem giấy thông hành giao cho binh lính xem.
Cửa thành từ từ mở ra.
"Kẹt kẹt!"
Thình lình nghe một người nói:
"Chờ một chút!"
Tất cả đều giật mình.
Sứ thần Vân quốc ngồi ở trong xe tuy rằng không nhìn thấy người, thế nhưng cũng nghe được âm thanh, hơn nữa khá là quen tai.
Phàn Sùng đeo kiếm đi tới, nói:
"Ban đêm, là ai phải ra khỏi thành?"
Sứ thần Vân quốc ngồi ở trong xe bị doạ sợ muốn chết, không dám ló đầu ra.
Bên ngoài, người đánh xe cũng là vẻ mặt khó coi, muốn ứng đối một phen.
Phàn Sùng lại nói:
"Vương thượng đã hạ lệnh truy bắt mật thám, bất luận người nào cũng không được ra khỏi thành vào ban đêm!"
Người đánh xe vội vàng móc ra châu báu muốn đưa hối lộ Phàn Sùng.
"Vị đại phu này, xin ngài thương xót.
Ta đây là...!chở bệnh nhân, vội vã ra khỏi thành trị liệu.
Bệnh của hắn...!rất nguy hiểm.
Bởi vậy...!Xin đại phu xin thương xót!"
Phàn Sùng nở nụ cười, lại không nói gì thêm.
Vào lúc này có tiếng vó ngựa.
Lập tức có hai đội binh lính xuất hiện vây lấy xe ngựa.
Tiếng vó ngựa kia dần dần đến gần.
Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi trên lưng ngựa, dáng dấp vô cùng nhàn nhã.
Ngô Củ cười nói:
"Sứ thần Vân quốc bị bệnh gì muốn gấp rời khỏi Dĩnh thành? Không bằng để y quan của Quả nhân xem cho ngươi?"
Trong xe, sứ thần Vân quốc sợ đến hồn cũng không còn, núp không dám xuống dưới.
Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:
"Xem ra sứ thần Vân quốc thật sự bệnh nặng rồi.
Người đâu, mời hắn xuống dưới!"
Phàn Sùng lập tức cho binh lính lên xe ngựa mời người xuống dưới.
Tề Hầu cười híp mắt tung người xuống ngựa, đi tới.
Khi sứ thần Vân quốc muốn mở nói, đột nhiên Tề Hầu nắm cằm hắn.
"Rắc!"
Tề Hầu ra tay nhanh như chớp, trực tiếp vặn trẹo hàm sứ thần Vân quốc.
Cùng lúc đó, Phàn Sùng cũng bẻ cằm người đánh xe.
Tề Hầu vỗ tay một cái, cười híp mắt nói:
"Lần trước Cô cho các ngươi cơ hội, bây giờ còn muốn giở lại trò cũ? Muốn dùng thuốc độc tự sát sao, không khép miệng được xem ngươi làm sao phục độc?"
Sứ thần Vân quốc cùng người đánh xe bị trẹo cằm, miệng không khép được.
Nước miếng chảy ào ạt, viên độc dược giấu ở trong miệng cũng rơi ra.
Ngô Củ nhìn hai người kia nước miếng giàn giụa, không nhịn được nhíu nhíu mày, phất tay nói:
"Đem người đi."
Phàn Sùng lập tức lệnh binh lính áp giải hai người đi vào trong cung.
Nửa đêm canh ba, dịch quán đã sôi trào lên, bởi vì mọi người đều nghe nói Sở Vương tự thân xuất mã, mang binh bao vây cửa thành, bắt được mật thám.
Thì ra Đấu Bá Bỉ bị ám sát, Vĩ Lã Thần cùng Trưởng Vân cơ trúng độc, còn có Thiếu Vân cơ hạ độc đều do mật thám gây ra.
Ngô Củ bắt sứ thần Vân quốc xong, vốn định suốt đêm thẩm vấn, thế nhưng Tề Hầu không đáp ứng.
Tề Hầu quyết đoán lệnh Phàn Sùng giam giữ mật thám, sau đó mang theo Ngô Củ đi tiểu tẩm cung ngủ.
Ngô Củ vô cùng bất đắc dĩ, bất quá biết Tề Hầu là muốn tốt cho mình.
Dù sao thân thể Ngô Củ không tốt, thức đêm vô cùng khó chịu.
Ngô Củ phát hiện Tề Hầu càng ngày càng giống gà mẹ, bất quá sẽ không nói cho Tề Hầu nghe.
Hai người về tiểu tẩm cung ngủ.
Bởi vì giải quyết xong đại họa nên vô cùng thả lỏng, Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Nhị ca mấy ngày nay quá bận rộn, ngươi cũng không làm món ngon cho Cô ăn."
Ngô Củ bất đắc liếc người đang ôm chính mình, nói:
"Không phải nói ngủ sao?"
Tề Hầu oan ức nói:
"Thôi được, vậy Nhị ca ngủ trước, chờ tỉnh rồi chúng ta lại nói cái này."
Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa bật cười.
Xác thực những ngày qua không kịp làm món ăn cho Tề Hầu.
Dù sao rất bận rộn, còn thức đêm, đâu có tâm tình đi nấu nướng.
Muốn có món ngon nhất tâm tình người nấu phải tốt, không thì đồ ăn sẽ mang mùi vị căm ghét thù hận.
Ngô Củ cười cười, nói:
"Nếu ngày mai ngươi có thể giúp Quả nhân thẩm tra hai mật thám kia, Quả nhân làm lẩu dê khô cho ngươi ăn, thế nào?"
Tề Hầu vừa nghe ăn, đôi mắt sáng, nói:
"Lẩu dê khô? Đó là món ăn mới à, Nhị ca đến cùng còn có bao nhiêu món chưa làm cho Cô ăn?"
Ngô Củ cười nói:
"Ngươi ăn cả đời, Củ cũng có thể làm cho ngươi ăn hoài không hết món."
Tề Hầu vừa nghe, ôm Ngô Củ hôn một cái lên trán, nói:
"Tốt quá.
Bất quá Cô cùng Nhị ca cả đời này khẳng định dài lắm, Nhị ca thật là có tự tin."
Ngô Củ nói:
"Không có tự tin, làm sao có thể cưng chìu Tiểu Bạch đây, đúng không?"
Tề Hầu nghe gọi mình là Tiểu Bạch càng vui vẻ hơn, phảng phất giống Đại Bạch có một cái đuôi lay động, tràn đầy phấn khởi nói:
"Nhị ca, ngươi còn chưa nói lẩu dê khô đó là món gì? Nghe có vẻ là ăn ngon."
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Chính là một loại canh thịt dê.
Dùng xương dê hầm lấy nước dùng.
Cho thịt dê vào nước hầm từ xương đun sôi rồi hạ lửa nhỏ nấu đủ một ngày cho thịt mềm.
Món ăn có vị đậm đà béo mà không ngán, mùi rất thơm.
Sau đó dùng bột chưa lên men làm thành bánh ăn kèm.
Thời điểm ăn đem bánh bẻ hoặc cắt nhỏ.
Tưới nước canh lên, bánh mềm mà không nát.
Lẩu dê khô rất ngon, ở bên trong cho thêm nguyên liệu phụ như nấm và củ sen..."
Ngô Củ nói tới chỗ này, còn chưa nói hết, Tề Hầu đã không chịu được nữa, ngăn lại.
"Nhị ca, Cô sắp bị lời nói làm chết đói, vẫn là ngủ thôi."
Ngô Củ cười ha ha, nói:
"Nếu ngày mai ngươi giúp Quả nhân thẩm tra hai mật thám kia, Quả nhân liền làm món lẩu dê khô này cho ngươi ăn."
Tề Hầu khoa tay một chút, nói:
"Cô muốn bát lớn như vầy!"
Ngô Củ thấy hắn khoa tay, thật giống vẽ một con trâu.
Ngô Củ biết Tề Hầu nhất định ăn đến no chết mới thôi, bởi vì dạ dày hắn là cái động không đáy...!
Hai người nói về lẩu dê khô một chút liền ngủ.
Bởi vì buông xuống nỗi lòng, lại được Tề Hầu ôm vào trong ngực, bởi vậy Ngô Củ ngủ vô cùng an tâm, dĩ nhiên là ngủ rất ngon, ngủ một giấc đến trời sáng.
Ngô Củ thức dậy, ở trên giường lăn hai lần.
Tề Hầu không ở bên cạnh, hơn nữa giường cũng lạnh, e rằng đã dậy từ rất lâu rồi.
Ngô Củ ngồi dậy, Tử Thanh nói:
"Vương thượng, có thể đứng dậy?"
Ngô Củ gật gật đầu.
Tử Thanh chuẩn bị rửa mặt.
"Tề Công đi nơi nào?"
Tử Thanh nói:
"Tề Công sáng sớm liền dậy, nói là đi thẩm vấn phạm nhân."
Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa cười to.
Thì ra Tề Hầu không chịu nổi cám dỗ của món lẩu dê khô, bởi vậy sáng sớm liền bị đói bụng làm tỉnh.
Tỉnh dậy nằm không chịu được, hắn liền đi thẩm vấn phạm nhân.
Sớm thẩm vấn ra nội tình, cũng có thể sớm ăn thịt dê.
Ngô Củ nghe nói Tề Hầu chăm chỉ như thế, cũng đi thiện phòng nấu món lẩu dê khô.
Dù sao món này phải nấu ít nhất mười giờ đồng hồ, như vậy mới đậm đà và mềm thịt.
Ngô Củ tiến vào thiện phòng.
Nguyên liệu nấu ăn rất tươi mới.
Ngô Củ trực tiếp tách thịt và xương dê cho vào hai cái nồi nước, thêm gia vị, sau đó liền giao cho thiện phu hỗ trợ canh giữ lửa.
Xương nấu ra nước dùng thơm ngọt tinh khiết.
Thịt dê nhất định phải nấu đến mềm rục mới ngon miệng.
Chờ nấu xong nước dùng lại tới chuẩn bị bánh cùng vật liệu phụ để vào bên trong lẩu.
Nhưng đáng tiếc thời đại này không có tỏi.
Nếu có tỏi liền làm món tỏi ngâm dấm đường ăn cùng thịt dê, vậy thì vừa giải ngấy, ăn với cơm tuyệt đối ăn ngon đến không nhận bạn bè.
Ngô Củ đang nấu, vào lúc này Tử Thanh lại đây, nói:
"Vương thượng, Đường Vu nói quốc lão tỉnh rồi."
Ngô Củ vừa nghe, vừa vặn cũng đang chờ hầm xương, liền đi thay đổi xiêm y đến Đấu gia.
Ngô Củ ngồi truy xe đi đến Đấu gia, nghênh tiếp chính là Đấu Kỳ.
Đấu Kỳ dẫn đường Ngô Củ đến phòng Đấu Bá Bỉ.
Đấu Bá Bỉ nằm ở trên giường, sắc mặt không quá tốt, hết sức yếu ớt.
Nhìn thấy Ngô Củ, hắn vội vã muốn làm lễ, bị Ngô Củ ngăn lại, nói:
"Quốc lão tỉnh rồi."
Đấu Bá Bỉ hết sức yếu ớt nói:
"Vương thượng, Trưởng công chúa Vân quốc...!ổn chứ?"
Ngô Củ nghe hắn hỏi Trưởng Vân cơ, nói:
"Ngươi yên tâm, Trưởng Vân cơ tuy rằng trúng độc, bất quá không có nguy hiểm tính mạng, hôm qua đã tỉnh rồi.
Quốc lão thân thể khá hơn một chút, cũng có thể đi thăm."
Đấu Bá Bỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, nói:
"Cảm tạ Vương thượng."
Ngô Củ đến thăm bệnh, nói chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Đấu Bá Bỉ cảm thán nói:
"Đấu Kỳ."
Đấu Kỳ liền vội vàng nói:
"Đại ca, có cái gì muốn dặn dò sao?"
Đấu Bá Bỉ nói:
"Ty Bại vì chuyện này cũng coi như là lao tâm lao lực, bây giờ còn bệnh ở trong phủ.
Ngươi nhất định phải thay ta đi thăm viếng Ty Bại đại phu mới được."
Đấu Kỳ nghe nói đến cái này có chút không muốn.
Dù sao Đấu Kỳ cảm thấy Vĩ gia xảo trá.
Khi Vĩ Lã Thần trúng độc, người Vĩ gia còn chạy tới gây sự, kích động dư luận, bởi vậy Đấu Kỳ càng không ưa người Vĩ gia.
Bất quá Đấu Bá Bỉ nói như vậy, trưởng huynh như cha, Đấu Kỳ cũng không dám cãi lại, chỉ là chắp tay nói:
"Vâng, Kỳ nhớ rồi."
Ngô Củ cười nói:
"Mạc Ngao muốn đi thăm Ty Bại.
Vậy thật hay, Quả nhân cũng đang muốn đi, không bằng cùng đi thôi?"
Lần này xuất cung, dự định trước tiên đi xem Đấu Bá Bỉ, sau đó đến xem Vĩ Lã Thần, vừa vặn đi một vòng.
Dù sao bởi vì chuyện này, Đấu Bá Bỉ cùng Vĩ Lã Thần đều bị thương, Ngô Củ làm Vương thượng, lẽ ra nên quan tâm thần tử.
Đấu Kỳ vốn định qua loa lấy lệ, kết quả Ngô Củ đi cùng hắn, quả thực là không trâu bắt chó đi cày.
Không thể làm gì khác hơn là kiên trì đáp ứng, hắn nhanh đi thay y phục.
Đấu Bá Bỉ còn suy yếu, không có cách nào làm gì, đối với Đấu Kỳ ân cần nói:
"Chuyện Vĩ gia cùng Đấu gia cũng đã là mây khói.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, Vĩ gia cũng chỉ vì lợi ích của người trong tộc.
Năm đó bọn họ thân cận tiên Vương cũng không gì đáng trách.
Đấu Kỳ, đệ đừng bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo Vĩ Lã Thần."
Đấu Kỳ đáp ứng, tuy rằng không có thành ý.
Đấu Bá Bỉ còn nói:
"Vĩ Lã Thần là người có tài.
Có thể nhìn ra được, Vương thượng vô cùng coi trọng hắn.
Các ngươi về sau còn cùng làm quan trong triều, thần tử bất hòa, chỉ có thể khiến quân vương khó chịu.
Đấu Kỳ là người hiểu chuyện, không cần đại ca nói thêm nữa đâu."
Đấu Kỳ tất nhiên rõ ràng, chỉ là nuốt không trôi cơn giận này.
Bàn luận khí độ, Đấu Kỳ biết mình là vạn lần không theo kịp Đấu Bá Bỉ.
Nếu không phải Đấu Bá Bỉ lui ẩn, hắn cũng không phải là gia chủ Đấu gia.
Đấu Kỳ không thể làm gì khác hơn là nói:
"Kỳ biết, chắc chắn dùng đại cục làm trọng."
Ngô Củ đợi một chốc, Đấu Kỳ đi ra tạ tội, nói:
"Để Vương đợi lâu, Đấu Kỳ thất lễ."
Ngô Củ cười nói:
"Không có chuyện gì, liền đi thôi."
Ngô Củ muốn nhanh đi nhà Vĩ Lã Thần, xong trở về còn làm món ăn cho Tề Hầu.
Ngô Củ mời Đấu Kỳ ngồi cùng xe, Đấu Kỳ quả thực là thụ sủng nhược kinh, vội vã lên xe, dáng dấp vô cùng cung kính.
Mọi người đi tới phủ, Vĩ Lã Thần đã ở tại cửa nghênh tiếp.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, bất quá vì tuổi trẻ thân hình cường tráng, cũng phát hiện sớm, bởi vậy khôi phục tốt hơn Đấu Bá Bỉ.
Vĩ Lã Thần nghỉ bệnh ở nhà an dưỡng, nghe nói Sở Vương muốn tới thăm bệnh, hắn nhanh chóng ra cửa nghênh đón.
Ngô Củ xuống truy xe, vội vã tự tay nâng dậy Vĩ Lã Thần, cười nói:
"Ty Bại không cần đa lễ.
Ngươi xem, ai cùng Quả nhân đến thăm bệnh?"
Đấu Kỳ đứng ở phía sau, tận lực hạ thấp độ tồn tại.
Kết quả Ngô Củ là muốn thừa cơ hội lần này hóa giải thù hận Đấu gia cùng Vĩ gia, bởi vậy cố ý nói như thế.
Đấu Kỳ không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói:
"Ty Bại đại nhân."
Vĩ Lã Thần hiển nhiên có chút giật mình.
Nhìn thấy Đấu Kỳ, hắn sững sờ, lập tức chắp tay nói:
"Mạc Ngao đại nhân."
Vĩ Lã Thần vội vàng dẫn mọi người vào trong phủ.
Vĩ gia so với Đấu gia không đáng chú ý.
Đặc biệt là từ khi Vĩ Lã Thần lên làm gia chủ càng không thích xa hoa, trái lại vô cùng đơn giản, liền hiện ra càng tiêu điều.
Vĩ Lã Thần đón mọi người vào phòng lớn ngồi xuống, cho người dâng trà.
Đấu Kỳ hớp ngụm nước trà, khá là ghét bỏ.
Ngô Củ cũng ho khan một tiếng.
Trà này quả thực không phải trà ngon.
Không nghĩ tới Vĩ Lã Thần nhà nghèo như thế.
Vĩ Lã Thần thật không tiện chắp tay nói:
"Xin Vương thượng cùng Mạc Ngao đại nhân bỏ qua cho, trong nhà thực sự không có trà tốt.
Trà này đã là tốt nhất."
Vĩ Lã Thần nói thật.
Kỳ thực hắn không có cố ý keo kiệt.
Vĩ phủ mặc dù rộng lớn, nhưng không giàu có như Đấu gia.
Hơn nữa từ khi tỏ ý theo Sở Vương Hùng Dĩnh, Vĩ gia luôn bị Đấu gia chèn ép, sa sút rất nhiều.
Vĩ Lã Thần nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tuổi còn trẻ đã lên làm gia chủ.
Bất quá tâm tư hắn không phải muốn đối đầu cùng Đấu gia.
Hắn thân là Ty Bại, luôn muốn duy trì trật tự dân chúng, duy trì trật tự quan chức.
Hắn đắc tội với không ít người, đương nhiên cũng phải tốn không ít tiền.
Vĩ Lã Thần thường tự mình bỏ tiền ra duy trì trật tự, cũng không tham ô, bởi vậy trong nhà không có bao nhiêu tiền bạc, căn bản không có tích trữ.
Vĩ gia tuy rằng có địa vị, thế nhưng hơn nửa tự lo cho mình, không ai đem tiền trợ cấp gia chủ.
Hơn nữa Ngô Củ đến vội vàng, Vĩ Lã Thần nhất thời không có tiền mua trà ngon.
Hạ nhân vội vàng đi mua, có thể mua dạng trà nào liền dùng cái đó.
Dù sao Ngô Củ mang tập tục này từ Tề quốc tới, bây giờ uống trà đã thành trào lưu trong quý tộc, không uống trà thực sự mất mặt.
HunhHn786
Ngô Củ cười cười, nói:
"Ty Bại đại nhân sống quá đạm bạc.
Đã đến lúc Quả nhân nên một lần nữa lập ra chế độ lương bổng cho nhóm sĩ phu."
Vĩ Lã Thần vội vã xua tay nói:
"Chuyện này...!Để Vương thượng lo lắng.
Trong nhà Lã Thần không đến mức bị đói."
Đấu Kỳ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngớ ngẩn nhìn Vĩ Lã Thần.
Vĩ Lã Thần là Thượng đại phu, lương bổng cũng không ít.
Tuy rằng không thể nói là sơn hào hải vị, thế nhưng mỗi bữa đều nên có thịt có cá, Vĩ Lã Thần lại nói "bị đói".
Ngô Củ cười, nói với Đấu Kỳ:
"Mạc Ngao, bây giờ trong triều có rất nhiều thần tử không biết làm việc, không cống hiến cho Sở quốc, ở thời điểm hỗn loạn lại đi xuyên tạc đặt điều.
Lần này chuyện Ty Bại bị trúng độc, chắc chắn Mạc Ngao cũng có lĩnh hội..."
Đấu Kỳ biết Sở Vương nói những lời đồn thổi kia.
Tuy rằng lời đồn là do sứ thần Vân quốc tạo lên, thế nhưng nếu như Sở quốc không có ai truyền bá, không có ai bị tổn hại, sự tình cũng sẽ không huyên náo lớn như vậy.
Đấu Kỳ xem như là bị tổn hại, đương nhiên đã lĩnh hội.
Ngô Củ nói:
"Quả nhân không hy vọng dưới sự quản lý của Quả nhân còn có hiện tượng ăn cơm trắng.
Trung thần tận tâm cương vị công tác lại không có đủ lương bổng nuôi gia đình.
Chuyện một lần nữa lập ra chế độ lương bổng liền giao cho Mạc Ngao xử lý.
Tin tưởng Mạc Ngao sẽ không để cho Quả nhân thất vọng."
Đấu Kỳ vừa nghe, vội vã chắp tay nói:
"Vâng, Kỳ lĩnh chiếu.
Cảm tạ Vương thượng coi trọng!"
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Đừng tạ ơn sớm như vậy.
Mặc dù là coi trọng, thế nhưng nếu Mạc Ngao làm không tốt cũng sẽ bị phạt."
Đấu Kỳ thấy Ngô Củ cười híp mắt, không nhịn được ớn lạnh sau lưng.
Hắn luôn cảm thấy tân Vương có điểm sâu không lường được...!
Bọn họ đến đã là giữa trưa, Vĩ Lã Thần chuẩn bị cơm trưa, Ngô Củ cười, nói:
"Quả nhân công vụ bề bộn, còn phải hồi cung làm chính sự.
Đấu khanh vừa vặn nhàn hạ, liền lưu lại dùng cơm trưa đi.
Quả nhân đi trước."
Ngô Củ nói xong đứng lên.
Vĩ Lã Thần vội vã cung tiễn.
Đấu Kỳ sầm mặt lại rồi, sắc mặt vàng như nghệ.
Trà cũng đã như vậy, chớ nói chi là cơm trưa.
Sở Vương chạy trốn, còn bắt hắn ở lại, Đấu Kỳ sắc mặt có thể không vàng như nghệ sao?
Ngô Củ cười híp mắt đi ra ngoài lên xe rời đi, để lại Đấu Kỳ hết sức khó xử.
Đấu Kỳ cũng muốn tìm cớ cáo từ, nào có biết Vĩ Lã Thần vội vã chắp tay nói:
"Mạc Ngao đại nhân, mời.
Cơm trưa chuẩn bị xong rồi, lập tức liền có thể dùng bữa."
Đấu Kỳ cười khan một tiếng, nói:
"Không nên phiền toái, Đấu mỗ..."
Hắn còn chưa nói hết, Vĩ Lã Thần đã thành khẩn nói:
"Không phiền, chuẩn bị xong từ lâu, Mạc Ngao đại nhân mời đến."
Ngô Củ để Đấu Kỳ lưu lại hưởng dụng mỹ vị, mình thì chạy về cung.
Trước đi tiểu tẩm cung nhìn một cái.
Tề Hầu còn chưa có trở lại.
Chắc chắn mật thám khó giải quyết.
Không nghĩ sứ thần Vân quốc cứng đầu như thế?
Ngô Củ rời tiểu tẩm cung, đi thiện phòng.
Nước lẩu cùng thịt dê đã nấu đến thơm nức, còn chưa đi vào đã có thể ngửi thấy mùi vị, rất mê hoặc khiến người muốn ăn.
Rất nhiều người không thích thịt dê vì mùi tanh.
Nhưng kỳ thực thịt dê ăn rất ngon.
Thịt dê nấu lẩu là thịt dê tươi mới, nước hầm xương ngọt béo không ngán.
Biết cách nấu lẩu dê khô ăn cũng sẽ không cảm thấy mùi tanh, đây mới là cực hạn.
Bởi vì Tề Hầu là lần đầu ăn lẩu dê khô, Ngô Củ vì không để Tề Hầu cảm thấy quá béo, còn chuẩn bị thêm hai món nguyên liệu phụ.
Nấm mèo giòn tan nhai sướng miệng.
Ngó sen tính hàn cũng có thể trung hòa thịt dê, không đến nỗi khô nóng.
Ngô Củ chuẩn bị kỹ càng, lập tức liền bắt đầu làm bánh ăn cùng lẩu dê khô.
Bánh này rất đơn giản, thế nhưng mấu chốt là bánh sẽ phải bẻ nhỏ cho vào trong nước lẩu dê, tốt xấu gì cũng phải thấy được bánh.
Nếu bánh làm không tốt kết quả nên ăn lẩu thịt dê biến thành ăn cháo thịt dê.
Muốn bánh ngâm vào nước lẩu dê ngấm vị lại không thể nát như tương, cái này cũng cần kỹ thuật.
Ngô Củ nhồi bột đem ủ một chút.
Khi sắp hoàng hôn, Ngô Củ lập tức đem bột ra cán.
Ngô Củ làm xong, Tử Thanh liền đến nói:
"Vương thượng, Tề Công đã trở về."
Ngô Củ vừa nghe, vội vàng đem bánh nóng hổi đặt ở trong đĩa, sau đó bưng mâm đồ ăn đi.
Ăn lẩu dê khô bước thứ nhất chính là bẻ bánh, đây chính là chuyện thú vị nhất khi ăn món này.
Ngô Củ bưng mâm tiến vào tiểu tẩm cung.
Tề Hầu từ bên ngoài trở về, đang thay y phục.
Hắn cởi ra xiêm y có chút vết máu mang theo mùi tanh, cuộn trong lại đưa tự nhân mang đi ra ngoài.
"Nhị ca, ngươi đã đến rồi."
Ngô Củ nhíu mày, nhìn Tề Hầu vội vã đưa xiêm y cho tự nhân mang đi.
Dĩ nhiên không phải Tề Hầu bị thương.
Phỏng chừng Tề Hầu đi nghiêm khắc bức cung, hơn nữa còn là mật thám khó giải quyết.
Ngô Củ cười nói:
"Không phải không đánh mà thắng sao?"
Tề Hầu nói:
"Nhị ca, ngươi đừng trêu ghẹo Cô.
Nhị ca chao quý giá, Cô sao có thể dùng nhiều lần."
Ngô Củ đem bát lớn đặt ở trên bàn, cười nói:
"Vậy ngươi hỏi cung như thế nào?"
Tề Hầu vỗ ngực mình, cười nói:
"Cô ra tay còn có việc không giải quyết được sao?"
Hắn nói, không thể chờ đợi được nhìn vào bát một chút.
Còn tưởng thịt dê, kết quả cúi đầu nhìn đã choáng váng.
Sao chỉ có một cái bánh?
Theo lý mà nói lẩu dê nhất định phải có thịt dê, sao chỉ có một cái bánh?
Tề Hầu kinh ngạc nói:
"Nhị ca, thịt dê đâu?"
Ngô Củ thấy hắn thèm, bất đắc dĩ cười cười, nói:
"Gấp làm gì? Trước tiên nói một chút về kết quả hỏi cung."
Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, nói:
"Nhị ca, ngươi sẽ không nghĩ ra sứ thần là mật thám quốc gia nào phái tới."
"Rốt cuộc là quốc gia nào phái tới?"
Tề Hầu cười thần bí, nói:
"Nói thẳng với Nhị ca thôi, là Dung quốc."
"Dung quốc?"
Ngô Củ không xa lạ gì Dung quốc.
Ngô Củ đăng cơ không bao lâu, Thiên tử Hồ Tề, Lỗ Công liên kết người Dung quốc giáp công Sở quốc.
Sau đó sự tình thất bại, Hồ Tề muốn hội minh, bị Ngô Củ lời mời đi "du hồ", từ đó một đi không trở về.
Cứ như vậy, Sở quốc cùng Dung quốc kết thù oán.
Bất quá sau đó thái độ Dung quốc thay đổi.
Hơn nữa vì chuyện tân Thiên tử thu hút chú ý Ngô Củ, bởi vậy cũng tạm thời bỏ qua Dung quốc.
Không nghĩ tới lần này Dung quốc chủ động trêu chọc.
Dung quốc vào lúc này dám trêu chọc Sở quốc thế lực mạnh mẽ là có nguyên nhân.
Dung quốc ở tây bắc Sở quốc, Sở quốc chính là mối uy hiếp của Dung quốc.
Sở quốc càng ngày càng lớn mạnh, tay đã đưa tới Trung Nguyên, cùng Chu Vương bang giao, hơn nữa còn trợ giúp người Chu quốc đuổi người Xích Địch phía bắc, thanh danh chấn động.
Cứ như vậy, Dung quốc nhìn ra được, Sở quốc chỉ