Ngô Củ thấy Tề Hầu vừa ăn vừa vỗ tay, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương của chính mình, nói:
"Đừng ăn nữa, đi gọi Vương tử Trịnh đến."
Tề Hầu không có thả muỗng trong tay xuống, uống hai ngụm, mới nói:
"Nhị ca, ngươi chờ một chút, để Cô uống xong canh."
Tề Hầu còn muốn làm nũng.
Ngô Củ trừng hắn một cái.
Tề Hầu vội vàng đem muỗng ném, nói:
"Được được được, Cô đi ngay."
Hắn nói, đứng lên, gọi Tử Thanh vào dặn dò đi tìm Tả Tư Mã Cơ Trịnh.
Rất nhanh Tử Thanh đã dẫn Cơ Trịnh tới.
Cơ Trịnh bái kiến Ngô Củ.
"Không biết Vương thượng tìm Trịnh đến có việc gì?"
"Không phải việc khác, chính là chuyện sứ thần Vân quốc.
Vân quốc bắt nạt Sở quốc, phiền Tả Tư Mã đi Lạc Sư một chuyến, xin Thiên tử giữ gìn lẽ phải."
Để hắn đi sứ Lạc Sư, cái này Cơ Trịnh đồng ý, dù sao phụ thân hắn còn ở Lạc Sư làm Chu Thiên tử, cũng đã lâu không gặp.
Ngô Củ cười nói:
"Đừng có gấp, còn có những việc khác.
Trước vốn chỉ muốn Vân quốc bồi thường tiền là được rồi, bất quá bây giờ Quả nhân thay đổi chủ ý.
Không chỉ là muốn Vân quốc bồi thường tiền, hơn nữa còn phải công khai nhận lỗi, không thì khó giải mối hận trong lòng Quả nhân.
Còn nữa...!Quả nhân xin Thiên tử chủ hôn cho quốc lão Sở quốc."
Cơ Trịnh ghi nhớ từng cái, nói:
"Vâng, Trịnh nhất định truyền lời lại!"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Làm phiền Tả Tư Mã.
Chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành đi sứ."
Cơ Trịnh cúi lạy một chút, rất nhanh cung kính lùi ra.
Ngô Củ xử lý xong chuyện đi sứ gặp Thiên tử Cơ Lãng đòi lẽ phải.
Dù sao Vân quốc là Tử tước Chu quốc, Vân quốc không nghe Sở quốc, có thể không nghe Thiên tử sao? Nếu không nghe Thiên tử, Sở quốc càng danh chính ngôn thuận phát binh thảo phạt.
Ngô Củ vừa quay đầu lại thấy Tề Hầu ngồi ở chiếu ăn uống.
Tất cả đều ăn sạch sẻ, đồ vật trên bàn bị hắn ăn sạch sành sanh, một hạt gạo cũng không còn lại.
Ngô Củ nhìn mà con ngươi thiếu chút rơi xuống.
Tề Hầu ăn xong mới chậm rãi đứng lên, nói:
"Ợ, no rồi."
Ngô Củ phút chốc có chút cảm giác Sở quốc chẳng mấy chốc sẽ không nuôi nổi Tề Hầu dạ dày vương.
Ngô Củ để Cơ Trịnh đi Lạc Sư cáo trạng Vân quốc, đồng thời cũng phải thảo phạt Dung quốc.
Trước đó Tề Hầu thẩm vấn mật thám, kết quả chính là người Dung quốc.
Ngô Củ chuẩn bị cho người đi Dung quốc chất vấn, đang xem xét ứng cử viên.
Ngô Củ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lựa chọn Bành Trọng Sảng.
Hôm nay Ngô Củ ở Lộ Tẩm cung nghe Phàn Sùng báo cáo việc chuẩn bị phát binh tấn công Vân quốc.
Bọn họ tuy rằng đã đi cáo trạng, thế nhưng cũng phải chuẩn bị, không có chuẩn bị là không được.
Đặc biệt là đánh trận cần chuẩn bị rất nhiều.
Phàn Sùng đã chuẩn bị xong, có thể phát binh bất kỳ lúc nào.
Phàn Sùng đang bẩm báo, liền nghe Tử Thanh nói:
"Vương thượng, Nhạc Doãn đại nhân đến rồi."
Phàn Sùng kinh ngạc.
Tại sao gọi Bành Trọng Sảng?
Ngô Củ nói:
"Mời Nhạc Doãn tiến vào."
Bành Trọng Sảng đi vào nhìn thấy Phàn Sùng liền liếc mắt nhìn hắn.
Phàn Sùng bị liếc mắt nhìn, nhất thời mặt đỏ chót, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
HunhHn786
Ngô Củ nhìn hai người, sờ sờ cằm.
Phàn Sùng bị Ngô Củ nhìn, cũng không biết làm như thế nào cho phải.
Bành Trọng Sảng vào lúc này chắp tay nói:
"Vương thượng, không biết có chuyện gì cần sai phái Trọng Sảng."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn Bành khanh làm sứ thần đi Dung quốc."
Phàn Sùng vừa nghe kinh ngạc, nói:
"Đi Dung quốc?"
Ngô Củ gật gật đầu.
Phàn Sùng nhất thời lau một vệt mồ hôi.
Ngô Củ cho người đi Dung quốc mục đích rất rõ ràng, tất nhiên là chất vấn việc Dung quốc mưu đồ ám sát Đấu Bá Bỉ.
Tiệc mừng thọ Đấu gia có nhiều sứ thần cùng quốc quân tới tham gia, gây hỗn loạn lớn như vậy, Sở quốc làm sao có khả năng giảng hoà?
Xác thực nên phái người tới chất vấn mới được.
Chỉ là...!
Phàn Sùng vội vã chắp tay nói:
"Vương thượng, Sùng cho là chuyện này...!Nhạc Doãn cũng không thích hợp đi sứ.
Hắn...!Hắn nói chuyện không xem sắc mặt người.
Sùng e sợ Nhạc Doãn sơ sẩy, khả năng..."
Phàn Sùng chưa nói xong, Bành Trọng Sảng ngược lại nhàn nhạt tiếp lời.
"Một đi không trở lại?"
Phàn Sùng vừa nghe, trừng Bành Trọng Sảng một cái, chắp tay nói:
"Vương thượng, Sùng nguyện đi sứ Dung quốc."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Đại Tư Mã, ngươi không phải rồi."
Phàn Sùng nhanh chóng thỉnh tội.
"Không biết Vương thượng có ý gì."
Ngô Củ cười nói:
"Ngươi cùng Nhạc Doãn cộng sự lâu như vậy rồi, sao còn không hiểu Nhạc Doãn chứ? Nhạc Doãn so với ngươi thận trọng hơn nhiều lắm, tại thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ có chừng mực."
Bành Trọng Sảng vào lúc này chắp tay nói:
"Hiểu Trọng Sảng chỉ có Vương thượng."
Phàn Sùng vừa nghe, trong lòng chua lòm, nghĩ thầm.
Ta có ý tốt, kết quả Bành Trọng Sảng ngươi không biết cảm kích!
Bành Trọng Sảng còn nói:
"Trọng Sảng nguyện đi, xin Vương thượng yên tâm."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Quả nhân tin tưởng Nhạc Doãn có thể làm tốt."
Phàn Sùng cũng không lên tiếng.
Khi hai người đi ra ngoài, Phàn Sùng nói:
"Ta cũng không định cướp công lao."
Bành Trọng Sảng hiếm thấy cười cười.
Phàn Sùng lộ vẻ mặt trời long đất lở.
Bành Trọng Sảng nói:
"Trọng Sảng biết, Tư Mã là quan tâm Trọng Sảng."
Phàn Sùng sau khi nghe có chút ngượng ngùng, liền vội vàng nói:
"Phi, ai quan tâm ngươi.
Ta sợ ngươi phá đại sự, thời điểm đó làm lỡ sự tình!"
Bành Trọng Sảng chỉ cười cười.
Ngày hôm nay như khuyến mãi nụ cười, mua một tặng một.
Phàn Sùng cảm thấy phía sau lưng ngứa ngáy, có một loại dự cảm xấu.
Hai người đi khỏi Lộ Tẩm cung, Bành Trọng Sảng đột nhiên ngoéo ngón tay của Phan Sùng.
Hắn sợ hết hồn, vừa muốn bỏ qua, Bành Trọng Sảng liền nói:
"Ống tay áo rộng, không thể nhìn thấy.
Nếu Tư Mã bỏ ra như thế mới có thể bị người khác phát hiện."
Phàn Sùng vừa nghe liền dừng lại, quay đầu trừng Bành Trọng Sảng.
Bành Trọng Sảng nhỏ giọng nói:
"Qua mấy ngày Trọng Sảng liền xuất phát đi Dung quốc.
Hôm nay Tư Mã có thể tới quý phủ?"
Phàn Sùng vừa nghe, tim như gõ trống, nói lắp.
"Ngươi...!Ngươi...!nơi đó nghèo nàn, ta đi làm gì."
Bành Trọng Sảng nhíu mày.
Phàn Sùng càng thấy phía sau lưng ngứa ngáy.
Đến phía trước hai người liền phải tách ra, Bành Trọng Sảng nhận nhiệm vụ sứ thần, chuẩn bị đi tìm Tả Đồ, mà Phàn Sùng về Chính Sự Đường tiếp tục công việc.
Bành Trọng Sảng buông tay Phan Sùng, nói:
"Nhớ tối đến đó."
Phàn Sùng trừng mắt nói:
"Ta không đáp ứng."
Bành Trọng Sảng cũng không để ý đến hắn, giơ tay chào từ biệt liền đi.
Phan Sùng tức giận trừng bóng lưng Bành Trọng Sảng đi vô cùng tiêu sái, căn bản không nhìn lại phía sau.
Bành Trọng Sảng đi sứ Dung quốc.
Dung quốc ở ngay bên cạnh Sở quốc, đường xá chẳng hề xa xôi, Bành Trọng Sảng chỉ một tháng sẽ trở lại.
Không chỉ là Bành Trọng Sảng trở về, còn có người khác.
Đó chính là sứ thần Dung quốc.
Bành Trọng Sảng bị phái đi chất vấn Dung quốc, Dung quốc thái độ không giống Vân quốc hung hăng, vô cùng khiêm tốn xin lỗi.
Không chỉ là xin lỗi Bành Trọng Sảng, Vân quốc còn phái sứ thần hộ tống Bành Trọng Sảng về nước, đồng thời đưa tới rất nhiều sơn hào hải vị ngọc đẹp kim ngân châu báu.
Sứ thần Dung quốc đến Sở quốc xin lỗi.
Ngô Củ xếp đặt tiệc tiếp đãi, bất quá cũng không có quá phô trương, chỉ là có lễ nghi.
Đấu Kỳ cũng tiếp khách, dù sao chuyện Dung quốc, Đấu gia cũng có quan hệ.
Đấu gia là có quyền lên tiếng nhất.
Sau một tháng, Đấu Bá Bỉ vẫn chưa có khôi phục hoàn toàn.
Sứ thần Dung quốc đi vào.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sứ thần Dung quốc hành đại lễ với Ngô Củ.
Hắn dập đầu lạy, nói:
"Sứ thần Dung quốc bái kiến Sở Vương."
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Ngô Củ nói:
"Sứ thần Dung quốc hà tất hành đại lễ như vậy?"
Sứ thần Dung quốc lại cung kính nói:
"Đây là quả quân cố ý dặn dò, nhất định ngoại thần phải cung kính với Sở Vương, không được chậm trễ chút nào."
Ngô Củ nở nụ cười.
Sứ thần Dung quốc hiển nhiên là có tật giật mình.
Ngô Củ nói:
"Mời vào chỗ thôi, vừa uống vừa nói."
Sứ thần Dung quốc nhanh chóng cung kính ngồi vào vị trí.
Hắn tỏ vẻ vô cùng thấp kém, thoạt nhìn không phải là sứ thần, chớ nói chi là vênh vang đắc ý.
Sứ thần Dung quốc vội vàng nói:
"Sở Vương, chuyện mật thám chỉ sợ là người Vân quốc cố ý gây xích mích quan hệ Dung quốc cùng Sở quốc.
Mong Sở Vương minh xét.
Dung quốc đời đời cùng Sở quốc giao hảo, làm sao có khả năng làm loại chuyện thấp hèn ám sát quốc lão Sở quốc?"
Ngô Củ cười nói:
"Ồ? Ý của ngươi là Quả nhân lầm?"
Sứ thần Dung quốc liền vội vàng nói:
"Không không không.
Tuyệt đối là người Vân quốc nham hiểm giả dối lừa gạt Sở Vương ngài.
Dung quốc tuyệt đối không có ý bất kính Sở quốc, bất kính Sở Vương.
Quả quân vì biểu hiện thành ý, cố ý mang đến vô số sơn hào hải vị, ngọc thạch, mỹ nhân, ngựa chiến, tất cả đều hiến cho Sở Vương."
Hắn nói, vẫy tay, có người Dung quốc vội vàng đem một cái rương lớn vào.
Mở rương ra, phút chốc quả thực chói mù ánh mắt của mọi người.
Ngoài châu báo ngọc sáng lấp lánh, còn có rất nhiều đồ vật chế tác tinh xảo.
Thợ thủ công Dung quốc tay nghề xuất chúng, rất nổi danh.
Rất nhiều quốc gia trả giá cao mua vật phẩm hoặc thuê thợ thủ công Dung quốc chế tác vật dụng, chính là bởi vì tay nghề bọn họ rất tốt.
Một hòm châu báu, và những đồ vật quý hiếm, quốc gia khác khó tìm thấy.
Tỷ như chân đèn không khói.
Là vật hình dạng chim bạch hạc, điêu khắc rất sống động, chất liệu vàng rực rỡ.
Thời đại này chất liệu đốt cháy dễ sản sinh khói đen.
Cứ như vậy thời gian dài đốt đèn trong phòng không khí sẽ bị ô nhiễm.
Chân đèn không khói hình dáng chim hạc đèn đặt trên lưng.
Miệng cùng cái cổ là một đường ống rỗng.
Khói đen theo đường ống trực tiếp đi vào trong bụng bạch hạc.
Trong bụng chứa chất lỏng dung khói, cứ như vậy liền không có khói tỏa khắp phòng.
Bạch hạc nhìn giống y như thật, thiết kế đẹp, chất liệu quý.
Trên thân bạch hạc khảm các loại đá quý.
Có thể thấy người Dung quốc tốn không ít công phu.
Ngoại trừ chân đèn không khói, còn có rất nhiều vật quý giá khác.
Tỷ như lư hương, đỉnh,...!Người Dung quốc còn biết Sở Vương thích nấu nướng, cố ý đưa tới dụng cụ dùng nấu ăn.
Mọi người nhìn hoa cả mắt.
Sở quốc cũng quốc gia lớn, kim ngân châu báu cái gì chưa từng thấy, thế nhưng chưa từng thấy những thứ thiết kế đẹp mắt này.
Sứ thần Dung quốc liền vội vàng nói:
"Dung quốc tuyệt đối không trở mặt cùng Sở quốc, kính xin Sở Vương minh giám."
Mọi người thấy đồ vật hoa cả mắt, Ngô Củ cười cười, nói:
"Thoạt nhìn Dung quốc cũng coi như là bỏ ra vốn lớn."
Sứ thần Dung quốc cười khan một tiếng, nói:
"Dù sao Dung quốc cùng Sở quốc là lân bang, cũng không muốn phát sinh chiến tranh.
Nếu chiến tranh xảy ra, khổ cũng là bách tính, không phải sao? Vì dân chúng, Dung quốc rất có thành ý cầu hoà, chỉ cần Dung quốc có thể làm được."
Ngô Củ nhíu mày nói:
"Chỉ cần là có thể làm được? Chư vị có ý kiến gì không?"
Sứ thần Dung quốc tuy rằng vẫn luôn nói bọn họ là bị Vân quốc hãm hại.
Nhưng tặng đồ, lại muốn cầu hoà, chính là nhận tội còn gì.
Chỉ là bọn họ không muốn đánh trận mà thôi.
Tề Hầu ngồi ở bên cạnh ăn uống, tao nhã lau miệng mình, sau đó nói:
"Chuyện này hoàn không đơn giản? Cắt đất liền có thể giải quyết."
Hắn vừa nói như thế, sắc mặt sứ thần Dung quốc nhất thời cứng đờ.
Nhóm Khanh đại phu Sở quốc lại vô cùng tán thành.
Ngô Củ cười cười, đối với sứ thần Dung quốc nói:.
Đam Mỹ Hài
"Sứ thần thấy thế nào?"
Sứ thần Dung quốc vẫn cứ vô cùng thấp kém, cười nói:
"Chuyện này...!ngọai thần là một tiểu nhân, cắt đất là đại sự.
Xin cho ngoại thần về nước bẩm báo quả quân.
Thế nhưng Sở Vương yên tâm, nếu đã cho Dung quốc một cơ hội, quả quân sẽ không bỏ qua.
Ngài cứ yên tâm."
Ngô Củ cười nói:
"Nếu sứ thần Dung quốc có thành ý như vậy, Quả nhân kính sứ thần Dung quốc một ly."
Sứ thần Dung quốc thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng nâng ly nói:
"Là tiểu nhân nên kính Sở Vương, sao có thể để Sở Vương kính tiểu nhân chứ?"
Người Dung quốc hạ thấp mình, dâng lên các loại đồ vật quý, vẫn luôn nói chuyện dễ nghe.
Có câu nói thật đúng, không ai đánh người vui vẻ với mình.
Đạo lý này người Dung quốc hẳn biết rõ, bởi vậy sứ thần Dung quốc không có ngu xuẩn như sứ thần Vân.
Hắn luôn một mực cung kính, làm cho Khanh đại phu Sở quốc đều không có gì bất mãn.
Tiệc tan, sứ thần Dung quốc trở về dịch quán nghỉ ngơi, cũng không dự định ở Dĩnh thành lâu mà là chuẩn bị hai ngày sau về nước.
Ngô Củ cùng Tề Hầu trở về tiểu tẩm cung, dặn dò Tử Thanh.
"Những thứ Dung quốc đưa tới đều cho Công Chính Ngọc Doãn kiểm tra, nhìn xem có gì bất thường hay không."
Tử Thanh lập tức gật đầu, nói:
"Vâng, tiểu thần đi ngay."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Nhị ca, ngươi sợ Dung quốc giở thủ đoạn?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Vẫn là cẩn thận mới tốt.
Dung quốc hạ thấp mình, Quả nhân luôn cảm thấy có chút kỳ lạ."
Tử Thanh đi thông báo người Công Chính Ngọc Doãn đến kiểm tra đồ vật.
Công Chính quản lý xây kiến trúc Sở quốc.
Ngọc Doãn là quản lý chế tác ngọc thạch điêu khắc các loại.
Hai nơi này đều có thợ thủ công tay nghề cao nhất Sở quốc, để cho bọn họ kiểm tra những thứ đồ Dung quốc xem có ẩn chứa cơ quan gì hay không.
Bởi vì người Dung quốc đưa tới nhiều đồ vật, bởi vậy Công Chính cùng Ngọc Doãn điều đến nhiều người tới kiểm tra.
Kết quả kiểm tra cả một ngày rốt cục xem như là kiểm tra xong.
Tử Thanh đem kết quả kiểm tra trình lên Ngô Củ.
Ngô Củ cầm công văn nhìn một chút.
Từng cái từng cái đều có ghi chú rõ, không có bất kỳ bất thường nào, hơn nữa người Dung quốc quả thực là dốc hết vốn liếng.
Như chân đèn không khói kia thiếp vàng còn khảm đá quý, đều là loại quý hiếm nhất.
Ngô Củ thấy không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hầu liếc mắt một cái liền chọn trúng cái bát lớn bằng ngọc.
Hắn cười cầm lấy cái bát đến dưới ánh đèn xem.
Ngô Củ thấy Tề Hầu nhìn nhập thần.
Đèn không khói chiếu sáng vô cùng tốt, vừa vặn dùng rọi sáng cho Tề Hầu.
Ngô Củ cười nói:
"Thì ra Tề Công cũng là người thô tục, yêu thích kim ngân châu báu như thế?"
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Cô tất nhiên là thô tục, thích nhất vật đẹp, bởi vậy Cô thích nhất Nhị ca."
Ngô Củ nghe hắn tân bốc mình nhất thời có chút ngượng ngùng.
Dù sao tiểu tẩm cung còn có nhiều tự nhân cung nữ, tất cả đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Tề Hầu lại hoàn toàn không có gì không tiện.
Hắn giơ bát to ngọc thạch, cười nói:
"Nhị ca, ngươi thấy cái bát này được không.
Cô muốn dùng cái bát này ăn thịt dê.
Đúng là rất thích hợp!"
Ngô Củ vừa nghe mất thăng bằng, thiếu chút ngã.
Bởi vì Tề Hầu cũng không phải yêu thích cái bát điêu khắc tinh xảo, chất liệu quý giá, mà là thích chứa đựng dung lượng lớn.
Không nói khoa trương, cái bát được điêu khắc tỉ mỉ, chất liệu tốt, rất to, Ngô Củ dùng hai tay mới có thể nâng lên.
Hơn nữa miệng bát khá lớn, có thể chứa hai cái mặt Ngô Củ.
Ngô Củ luôn cảm thấy nếu như Tề Hầu mỗi ngày dùng bát này ăn thịt dê...!Có thể chết vì no không?
Dạ dày Tề Hầu đến cùng lớn bao nhiêu, Ngô Củ cảm thấy là một câu đố.
Người Dung quốc rất mau đã trở về nước.
Cơ Trịnh còn chưa có từ Lạc Sư trở về.
Bởi vì Đấu Kỳ một lần nữa lập ra chế độ lương bổng, bởi vậy nhóm đại phu Sở quốc cũng vô cùng an phận.
Ngô Củ được thanh nhàn.
Ngô Củ mỗi ngày không ai đến gây sự.
Dung quốc cùng Vân quốc cũng an phận.
Chỉ có Tiểu Bạch càng ngày càng không an phận.
Mỗi ngày hắn đều muốn Ngô Củ làm thịt dê ăn, hơn nữa nhất định phải dùng cái bát lớn kia.
Tề Hầu nói không dùng cái bát lớn cũng được, đổi một cái càng to hơn cũng không thành vấn đề.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Đổi cái càng to hơn? E sợ chỉ có thể lấy đỉnh dùng tế tự cho hắn ăn!
Tiểu tẩm cung, lượn lờ khói trầm hương, Ngô Củ ngồi phê xem công văn, cũng không biết sao liền ngủ.
Ngô Củ xem công văn, Tề Hầu liền đi tìm Tử Văn cùng Đại Bạch chơi.
Tử Văn càng ngày càng thích Tề Hầu, bởi vì Tề Hầu luôn có trò chơi mới mẻ, đương nhiên còn giúp che giấu Vương phụ, không bị phát hiện, không bị mắng.
Tề Hầu chơi cùng Tử Văn một chốc, liền trở về tiểu tẩm cung.
Ngô Củ trước đó còn xem công văn, lúc này lười biếng, tay chống cằm ngủ gật.
Mỹ nhân ngủ, Tề Hầu nhìn thấy cười híp mắt, rón rén đi vào.
Hắn phất tay cho tự nhân cung nữ lui xuống.
Tử Thanh cùng Đường Vu vội vàng mang theo tất cả lui ra, còn đóng kỹ cửa điện.
Tề Hầu đi tới, Ngô Củ không tỉnh lại.
Không biết có phải quá buồn ngủ, bây giờ chính là trời thu, Ngô Củ ngủ rất say.
Hai gò má hơi ửng hồng, Tề Hầu nhìn trong lòng nhất thời ngứa.
Hắn ôm Ngô Củ lên, sau đó vững vàng đi vào bên trong điện, đem người nhẹ nhàng đặt ở trên giường.
Tề Hầu vốn muốn cho Ngô Củ nằm ngủ một hồi.
Mấy ngày nay thanh nhàn, vừa vặn dưỡng thân thể.
Nào có biết hắn đem Ngô Củ đặt ở trên giường, Ngô Củ lại ôm tay áo của hắn, còn dùng hai má nhẹ nhàng cà cà, dáng dấp ỷ lại.
Tề Hầu chậm rãi cúi đầu, hôn trộm một cái trên môi Ngô Củ.
Kết quả Ngô Củ nói mê, nhỏ giọng nỉ non:
"Tiểu Bạch..."
Tim Tề Hầu đập "thình thịch" khẩn trương, cả người cũng không tốt.
Ngô Củ ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác mình trôi bồng bềnh trên mặt nước.
Hơn nữa sóng gió rất lớn, không có cách hô hấp, chốc chốc bị nhấn chìm.
Ngô Củ muốn bắt cọng cỏ cứu mạng lại không làm được, chỉ có thể theo sóng gió chìm nổi.
Ngô Củ cảm giác rất kỳ quái, cuối cùng từ trong mộng tỉnh lại.
Ngô Củ mở mắt mê man, kết quả nghe bên tai có tiếng cười, nói:
"Nhị ca, tỉnh rồi?"
Ngô Củ nghe âm thanh kia phút chốc muốn mắng.
Bởi vì căn bản không phải bị sóng gió vùi dập, mà là Tề Hầu không làm chuyện tốt.
Tề Hầu một mặt khoe khoang nói:
"Nhị ca, ngươi ngủ đặc biệt thành thực."
Ngô Củ không biết mình thời điểm ngủ nói cái gì, bất quá khẳng định không là lời hay, bởi vậy mới thành công lấy lòng Tề Hầu.
Ngô Củ mới vừa tỉnh lại, cũng không biết sao đột nhiên hít vào một hơi liền lâm vào hôn mê.
Tề Hầu thấy Ngô Củ tỉnh rồi, vốn vẫn vui vẻ, kết quả đột nhiên thấy Ngô Củ hôn mê bất tỉnh.
Hắn nhanh chóng vỗ vỗ hai má Ngô Củ, sốt ruột nói:
"Nhị ca? Nhị ca!"
Sắc mặt Ngô Củ trắng bệch, lâm vào hôn mê, Tề Hầu gọi sao vỗ sao cũng đều bất tỉnh.
Hắn nhanh chóng kéo chăn đắp cho Ngô Củ, lập tức tròng xiêm y lao ra gọi:
"Đường Vu! Mau tới!"
Đường Vu không biết chuyện gì xảy ra, bất quá mỗi lần Ngô Củ cùng Tề Hầu gọi hắn là không có chuyện gì tốt.
Đường Vu chạy vào.
Tề Hầu nói hắn xem Ngô Củ.
HunhHn786
Đường Vu kiểm tra tình huống.
Ngô Củ còn hôn mê, Tề Hầu ở một bên lo lắng, nói:
"Thế nào? Nhị ca thế nào?"
Đường Vu kiểm tra một lần, thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói:
"Không có việc gì, chỉ là thân thể suy yếu.
Tề Công, khi ngài làm việc kia, mong ôn nhu một ít."
Đường Vu nói nhàn nhạt, vẻ mặt than.
Tề Hầu nghe sững sờ, lập tức trong lòng kêu oan.
Hắn căn bản không có thô lỗ.
Tử Thanh nghe Đường Vu nói như vậy, nhất thời trong lòng hiểu rõ, lén lút dùng ánh mắt nhìn cầm thú đánh giá Tề Hầu.
Tề Hầu bị Tử Thanh nhìn như vậy cảm thấy chính mình càng oan uổng.
Cũng không biết có phải do Ngô Củ gần đây luôn làm việc quá sức, bởi vậy ảnh hưởng thân thể.
Đường Vu nói mấy ngày này cần bồi bổ thân thể, chuyện phòng the tạm thời miễn được thì miễn.
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ ngất đi, nào còn dám làm chuyện như vậy, vội vã bảo đảm.
Tử Thanh lấy chút nước ấm lại lau chùi cho Ngô Củ.
Ngô Củ mơ mơ màng màng, cảm giác vô cùng uể oải, vẫn luôn ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, rốt cục mở mắt ra, vẫn cứ thấy vô cùng uể oải, tựa hồ động tác mở mắt cũng phí toàn bộ khí lực.
Ngô Củ mở mắt ra, Tề Hầu ở một bên, liền vội vàng nói:
"Nhị ca, ngươi đã tỉnh?"
Ngô Củ vừa mở mắt liền thấy Tề Hầu lo lắng, nói:
"Làm sao